Ngày
3/4/2016, trên hệ thống internet có bài viết của sinh viên Đặng Xuân Khánh,
nhưng không thấy ghi bạn ấy đang học trường nào trong nước, với nội dung rất
nhiều câu tự hỏi. Nhưng với cách dùng chữ của tác giả thì người đọc hiểu
rằng, tuy dưới dạng câu hỏi nhưng thật ra tác giả đã có câu trả lời, và đó cũng
là cách mà tác giả muốn gởi đến độc giả nỗi phẫn uất của mình (chữ của Việt Cộng
là bức xúc), khi nhận ra bản chất dối trá của các nhóm lãnh đạo Việt Cộng từ
đầu những năm 50 của thế kỷ 20 đến nay (năm 2016).
Vào bài với câu hỏi
của tác giả: "Đâu là sự thật?" Rồi tác giả dựng lại
chân dung tuổi trẻ 21 năm dưới chế độ xã hội chủ nghĩa (1954-1975) như sau:
"Tuổi trẻ chúng tôi, thành phần lớn lên sau chiến tranh không hiểu biết
lý do tại sao đã có cuộc chiến Ðông Dương lần thứ 2 (1954-1975), mà báo chí
ngoại quốc thường gọi là chiến tranh Việt Nam (Vietnam War). Chúng tôi đã được
học tập dưới hệ thống nhà trường xã hội chủ nghĩa (XHCN) về lý do tại sao có
cuộc chiến tranh Việt Nam qua những nhóm chữnhư "chế độ khát máu Mỹ-Diệm",
"miền Nam bị Mỹ Nguỵ kềm kẹp", "đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy
nhào", "ách thống trị thực dân kiểu mới của Mỹ", "giải
phóng miền Nam".. v..v…
Nhưng ngày nay, với sự phổ biến của kỹ nghệ
thông tin, chúng tôi đã biết nhiều hơn trước. Về lý do tại sao đã có, và do
ai gây ra cuộc chiến Việt Nam 1954-1975, hoàn toàn
không phải như chúng tôi đã được tuyên truyền trong nhà trường".
Tuy vậy, tác giả cũng còn
vài thắc mắc rất đơn giản, và "kính mong các bác, các chú, là những
người đã và đang phục vụ cho đảng với nhà nước Việt Nam, và những người vẫn
khư khư cho rằng chiến tranh Việt Nam là cần thiết để "giải phóng miền
Nam thoát khỏi sự kìm kẹp của Mỹ - Ngụy", ..v..v.. . Xin giải thích
giùm".
Phạm Bá Hoa chào tác giả Đặng Xuân Khánh,
Không ai trong nhóm
lãnh đạo đảng Việt Cộng trả lời cho bạn đâu, dù họ ở hàng lãnh đạo từ trung
ương xuống đến tận cùng địa phương đều biết rõ nội dung câu hỏi của bạn. Trường
hợp có đảng viên nào trả lời, sẽ bị ghép vào tội "làm xấu mặt đảng"
là đủ để bị trừng phạt rồi. Mà trời ơi! Cái bản mặt của đảng Việt Cộng đã xấu
đến tận cùng ý nghĩa của chữ xấu rồi, còn chỗ nào xấu hơn nữa đâu mà họ sợ.
Thôi thì tôi -tác giả loạt Thư này- góp thêm tài liệu với bạn theo từng điểm,
và đó cũng là điều tôi muốn nói với Người Lính trong quân đội nhân dân Việt Nam
mà tôi gọi chung là Các Anh.
Với câu "....
vẫn khư khư cho rằng chiến tranh Việt Nam là cần thiết
để giải phóng ...", trong giai đoạn 1946-1954, các quốc gia chung
quanh Việt Nam vẫn độc lập mà không tốn một mạng
người, thậm chí là cũng không tốn một giọt máu. Đó là: "Indonesia
độc lập năm 1945.
Miến Điện độc lập năm 1948. Cam Bốt độc lập
năm 1953. Rồi giai đoạn 1955-1975, thì: Malaysia
độc lập năm 1957. Và Singapore độc lập năm 1965.
Với tôi, nguồn gốc mà ông Hồ và lần lượt các nhóm lãnh đạo không phải giải
phóng, mà là họ nhuộm đỏ một nửa nước Việt Nam năm 1954, và cuộc chiến tiếp
theo là nhuộm đỏ toàn cõi Việt Nam năm 1975, vì đó là lệnh của Đệ Tam Quốc Tế
cộng sản mà ông Lênin đã khẳng định rằng: "Đệ Tam Quốc Tế là "một
đội quân vô sản quốc tế, với nhiệm vụ thực hiện cuộc cách mạng vô sản để thiết
lập một Cộng Hòa Sô Viết Quốc Tế".
Và đảng cộng sản Việt Nam
là một Chi Bộ của Cộng Sản Quốc Tế, dĩ nhiên là ông Hồ Chí Minh phải tuân lệnh.
Với hai thư viết tay dưới đây khi xin lệnh của Stalin về “Cải Cách Ruộng Đất”
(Stalin cầm quyền từ năm 1925) chứng minh điều đó.
Thư số 1,
đề ngày 30/10/1952:
"Đồng chí Stalin kính mến,
Tôi đã bắt đầu soạn thảo đề
án cải cách ruộng đất của Đảng Lao Động Việt Nam, và sẽ giới thiệu với đồng
chí trong thời gian tới. Tôi gửi tới đồng chí một số yêu cầu, và hi vọng sẽ
nhận được chỉ thị của đồng chí về những vấn đề này.
Điểm 1. Cử một hoặc hai đồng chí Liên Xô tới Việt Nam để làm quen
và tìm hiểu thực trạng ở đó. Nếu như các đồng chí đó biết tiếng Pháp đủ để có
thể giao tiếp với nhiều người. Từ Bắc Kinh tới chỗ chúng tôi đi đường mất khoảng
10 ngày.
Điểm 2. Chúng tôi muốn gửi tới Liên Xô từ 50 đến 100
du học sinh, với trình độ văn hóa lớp 9 ở Việt Nam, trong số họ có người là đảng
viên và cũng có người chưa phải là đảng viên, độ tuổi của họ trong khoảng 17
- 22. Đồng chí nhất trí về vấn đề này chứ?
Điểm 3. Chúng tôi muốn nhận từ phía các đồng chí 10 tấn
thuốc kí-ninh cho quân đội và dân thường, có nghĩa rằng 5 tấn trong nửa năm.
Điểm 4. Chúng tôi cần những loại vũ khí sau: Pháo cao
xạ 37 ly cho 4 Trung Đoàn, tất cả là 144 khẩu, và 10 cơ số đạn cho mỗi khẩu
pháo. Pháo trận địa 76,2 ly cho 2 Trung Đoàn, tất cả là 72 khẩu, và 10 cơ số
đạn cho mỗi khẩu. 200 khẩu súng phòng không 12,7 ly, và 10 cơ số đạn cho mỗi
khẩu.
Sau khi nhận chỉ thị
của đồng chí về những vấn đề trên, tôi dự định rời khỏi Moscow
vào ngày mồng 8 hoặc mồng 9/11/1952.
Gửi tới đồng chí lời
chào cộng sản và lời chúc tốt đẹp nhất.
Hồ Chí Minh (ký tên).
Thư
số 2, đề ngày 31/10/1952:
"Đồng chí
Stalin thân mến:
“Xin gửi Ngài chương
trình “Cải Cách Ruộng Đất” của đảng Lao Động Việt Nam.
Chương trình hành động được lập bởi chính tôi, dưới sự giúp đỡ của đồng
chí Lưu Shao Shi, Văn Sha San. Đề nghị Ngài xem xét và cho chỉ dẫn”.
Gửi lời chào cộng
sản.
Hồ Chí Minh (ký tên).
Là một Chi Bộ của quốc
tế cộng sản, họ phải nhuộm đỏ Việt Nam, và sau đó sẽ là các quốc gia chung
quanh Việt Nam trong nhiệm vụ chung là Thiết Lập Một Cộng Hòa Sô Viết
Quốc Tế, nên các nhóm lãnh đạo Việt Cộng, làm sao dám nói với đồng bào là
họ đã thi hành lệnh của cộng sản quốc tế. Vậy là họ sử dụng bản chất dối trá
ra để lừa gạt đồng bào với những mỹ từ như thể họ là những người cộng sản tử
tế. Nhưng đã là cộng sản -nhất là lãnh đạo ở các cấp- làm gì có người cộng
sản tử tế mà bạn chờ họ trả lời.
Điểm một. "Sau chiến
thắng Ðiện Biên Phủ năm 1954, Hiệp Định Geneve ký ngày 20/07/1954
chấm dứt chiến tranh Ðông Dương lần thứ nhất. Trong thời gian chủ tịch Hồ Chí
Minh (HCM) lãnh đạo miền Bắc, tại sao 1.000.000 người miền
Bắc đã bỏ chạy vào miền Nam để cho "Mỹ - Diệm kềm kẹp" mà không ở lại
cùng nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà và chủ tịch HCM? (tác giả
không viết hoa chữ chủ tịch).
Số 1.000.000 người này có thể còn nhiều lần
hơn, nếu nhà nước không dùng bạo lực ngăn chặn họ ra đi! Tại sao ngoại
trừ một số các cán bộ đảng viên cộng sản (CS) tập kết ra Bắc, người dân miền
Nam lại không đua nhau chạy ra Bắc theo chế độ cộng sản của chủ tịch HCM,
mà tuyệt đại đa số cứ nhất quyết ở lại cho "Mỹ Diệm kềm kẹp"?
Theo hiệp định Geneve, lúc đó mọi người được hoàn toàn tự do lựa chọn đi ra
miền Bắc hay ở lại miền Nam cơ mà??
Đây là tài liệu của
tôi có về con số 1.000.000 người mà tác giả đã nói. Trong Hiệp Định
Đình Chiến Genève ngày 20/07/1954, có điều khoản qui định trong thời gian 300
ngày kể từ ngày mà Hiệp Định có hiệu lực, để quân đội Liên Hiệp Pháp -trong
đó có quân đội quốc gia Việt Nam- rút xuống dưới vĩ tuyến 17, và quân đội cộng
sản rút lên trên vĩ tuyến 17 mà lúc đó tên nước là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa
theo chế độ độc tài chuyên chính . Trong thời gian 300 ngày đó, đã có 868.672
người từ nước cộng sản độc tài có tên Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, ào ạt
chạy vào nước Việt Nam Cộng Hòa dân chủ tự do tị nạn. Rồi trong các năm
1954-1956, có thêm 102.861 người vượt lên sự chết và trốn khỏi lãnh thổ cộng
sản độc tài vào lãnh thổ tự do của chúng tôi tị nạn. Cộng chung là 971.533
người, và đó là cuộc bỏ phiếu vĩ đại bằng chân lần thứ nhất “bầu chọn
Dân Chủ Tự Do”.
Đến vụ án Cải Cách Ruộng
Đất là nỗi kinh hoàng của người dân Miền Bắc, mà tôi tin rằng đây là
nguyên nhân chánh đẩy gười dân phải thoát khỏi vùng đất đó để tìm đất sống.
Tôi dẫn chứng với Bộ “Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam
1945-2000” do Viện Kinh Tế Việt Nam ấn hành năm 2004 tại
Hà Nội. Theo đó thì số nạn nhân bị đấu tố là 172.008 người mà cộng sản
tự ghép họ vào các thành phần sau đây:
- Thứ nhất, 26.453 người
là địa chủ cường hào gian ác.
- Thứ hai, 82.777 người
là địa chủ thường.
- Thứ ba, 586 người là
địa chủ kháng chiến. Và
- Thứ tư, 62.192 người
là phú nông.
Cộng sản đã tịch thu
148.565 ngôi nhà + 810.000 mẫu ruộng +106.448 con trâu và bò + 1.846.000 nông
cụ của người dân bị đấu tố.
Cải Cách Ruộng Đất đã giết
người theo tỷ lệ 5.68% tại mỗi xã trong tổng số 3.341 xã cải cách. Nếu
không đủ tỷ lệ, phải đôn từ thành phần dưới lên thành phần bị giết (hết
trích). Trong một quyển sách thời Pháp thuộc nghiên cứu đời sống người
dân nông thôn miền Bắc, theo đó thì 5.68% người nắm giữ 90% tài sản, và ngược
lại là 94.32% người chỉ có 10% tài sản. Và rất có thể ông Hồ căn cứ theo đó
mà giết người chăng? Cho dù có phải hay không phải, thì cách giết người của
ông Hồ rất dã man mà từ lịch sử xa xưa đến nay, ông ta là người duy nhất. Và
đó là hành động của người không có trái tim.
Điểm hai. "Tại
sao hồi còn chiến tranh Việt Nam (trước 30/4/1975), mỗi khi có giao tranh giữa
quân đội miền Nam (VNCH) và bộ đội "giải phóng" thì dân chúng đều
chạy về phía có lính miền Nam trú đóng, chứ không chạy về phía bộ đội
"giải phóng"? Nếu dân miền Nam bị "Mỹ, Ngụy kìm kẹp", cần
phải được "giải phóng", thì lẽ ra họ phải hồ hởi mà chạy về phía
các "đồng chí bộ đội", tay bắt mặt mừng và cám ơn "được giải
phóng", chứ sao lại bồng bế nhau mà chạy trối chết để xa lánh các
"đồng chí" ấy? Ðua nhau chạy vế phía có lính miền Nam để tiếp tục bị
"kìm kẹp", không lẽ họ ngu đần đến nỗi chỉ thích bị "Mỹ, Ngụy
kìm kẹp" chứ không muốn được "giải phóng" à?"
Với câu hỏi "tại
sao hồi còn chiến tranh .....", mà tôi nghĩ là bạn đã hiểu rõ
rồi, nhưng vẫn muốn có câu xác định từ lãnh đạo của bạn. Tôi góp thêm. Trong
những trận chiến, không phải chỉ có người dân chạy về phía quân đội Việt Nam
Cộng Hòa để được bảo vệ, mà ngay cả người lính quân đội cộng sản khi có cơ hội
là họ giơ cao hai tay lên và chạy nhanh về phía chúng tôi đầu hàng để được sống
tự do. Các Anh có bao giờ trông thấy đoạn video của Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát
Đính Chiến theo Hiệp Định Paris 1973 trên Youtube
không?
Đoạn video đó chiếu lại cái cảnh khi Việt Nam Cộng Hòa chúng tôi trao
trả tù binh cộng sản về miền Bắc, thì một đoàn tù binh bất thình lình
đã quyết định quay lại sống với Việt Nam Cộng Hòa, dưới sự chứng kiến và chấp
nhận của Ủy Hội Quốc Tế tại chỗ. Ngoài ra, con số mà người lính cộng sản
trong nhiều hoàn cảnh khác nhau, đã trình diện các cơ quan hành chánh hay đơn
vị quân đội chúng tôi dưới danh nghĩa Chiêu Hồi theo lời kêu gọi của chánh phủ
chúng tôi, lên đến hằng chục ngàn chớ có phải ít đâu.
Điểm ba. "Năm
1975, sau khi chiến tranh chấm dứt, "bộ đội giải phóng" chiếm toàn
bộ miền Nam, đất nước thống nhất, Mỹ đã cút Ngụy đã
nhào. Tại sao dân miền Nam lại lũ lượt trốn chạy ra đi, bất chấp nguy
hiểm, bão tố, cá mập, hải tặc mà vượt Biển Ðông; bất chấp các bãi mìn, hay bị
Khơ-me Ðỏ chặt đầu; để bằng đường bộ băng qua Campuchia sang Thái Lan?
Theo ước
tính của các cơ quan truyền thông, thông tin quốc tế thì hơn 1.000.000 người
đã đi bằng hình thức này. Chúng tôi đã được học tập là Mỹ- Diệm đã ban hành đạo
luật 10/59 tố Cộng, diệt Cộng, lê máy chém đi khắp miền Nam", nào là
"bè lũ tay sai quân phiệt Nguyễn Văn Thiệu", nào là "ghi khắc
tội ác dã man của đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai"… v.v…. Khi học xong, đọc
hay nghe những dòng chữ như thế, chúng tôi tin là chế độ ở miền Nam dù với Diệm
hay Thiệu cũng tàn ác kinh khủng lắm, thế nhưng tại sao lại suốt từ 1954 cho
thời điểm ngày "giải phóng" 30/4/1975 - 20 năm trời, không hề có hiện
tượng người dân miền Nam từ bỏ, trốn khỏi miền Nam để xuống tầu đi vượt biên?
Thay vì đến khi bộ đội ta từ miền Bắc vào Nam "giải
phóng", lẽ ra phải ở lại mừng vui, thì họ lại kéo nhau ra đi là thế nào?
Thế thì có tréo cẳng ngỗng không?
Tại sao hàng ngàn dân miền Bắc, nhất
là từ Hải Phòng, đã có kinh nghiệm sống dưới sự lãnh đạo của Bác và Ðảng hơn
20 năm, cũng bỏ miền Bắc XHCN, vượt vịnh Bắc Bộ sang Hong Kong mong có cơ hội
được sống với thế giới tư bản, chứ nhất định không ở lại miền Bắc XHCN
"tươi đẹp"?
Theo tài liệu của Cao Ủy
Tị Nạn Liên Hiệp Quốc phổ biến năm 2000, thì trong vòng 20 năm kể từ ngày
30/4/1975, đã có 839.200 người vượt biên vượt biển đến tị nạn chính trị
tại 91 quốc gia tự do, và Liên Hiệp Quốc ước lượng khoảng 400.000 đến
500.000 người đã chết mất xác trong rừng sâu và trên biển cả, trên đường
chạy trốn cộng sản! Lại cuộc bỏ phiếu vĩ đại bằng chân lần thứ hai “bầu chọn
Dân Chủ Tự Do”.
Hiện nay trên Youtube có rất nhiều đoạn video tài liệu
về những "Thuyền Nhân Việt Nam" trên những chiếc tàu nhỏ bé lênh
đênh trên biển, hoặc trôi dạt theo chiếu gió, hay bị bảo tố nhận chìm! Còn biết
bao những Thuyền Nhân bị bọn cướp biển hành hạ bắn giết, .....! Nhưng, 20 năm
liên tiếp, người dân Việt Nam Cộng Hòa cũ của chúng tôi, vẫn phải vượt lên sự
chết để tìm sự sống như những con người bình thường trong thế giới dân chủ
văn minh.
Còn "Tại sao hằng
ngàn dân miến Bắc .......". Tôi mời bạn Đặng Xuân Khánh và Các
Anh, cùng đọc 3 đoạn mà tôi trích trong bài thơ "Cảm Tạ Miền
Nam" của nhà thơ xã hội chủ nghĩa Phan Huy, khi tác giả vào lãnh thổ
Việt Nam Cộng Hòa cũ của chúng tôi, như sau:
“Tôi đã vào một xứ sở thần tiên.
Nếp sống văn minh, dân khí dịu hiền.
Cơm áo no lành, con người hạnh phúc.
Tôi đã ngạc nhiên với lòng thán phục.
Mở mắt to nhìn nửa nước anh em.
Mà đảng bảo là bị lũ nguỵ quyền.
Áp
bức, đoạ đày, đói ăn, khát uống.
Trước
mắt tôi, một miền Nam sinh động.
Đất nước con người dân chủ, tự do.
Tôi đã khóc ròng đứng giữa thủ đô.
Giận đảng, giận đoàn bao năm phỉnh gạt.” .....
Sinh ra lớn lên sau bức màn sắt.
Tôi chẳng biết gì ngoài bác, đảng "kính yêu".
Xã hội sơ khai, tẩy não, một chiều.
Con người nói năng như là chim vẹt.
Mở miệng ra là: "Nhờ ơn bác đảng.
Chế độ ta ưu việt nhất hành tinh.
Đuốc soi đường chủ nghĩa Mac Lenin.
Tiến nhanh, tiến mạnh lên thiên đường vô sản.
Hai mươi mốt năm trên đường cách mạng.
Xã hội thụt lùi người kéo thay trâu.
Cuộc sống xuống thang tính bằng tem phiếu.
Nhân phẩm con người chẳng khác bèo dâu.” ......
“Trên đường về, đất trời như sụp đổ.
Tôi thấy mình tội lỗi với miền Nam.
Tôi thấy mình hổ thẹn với lương tâm.
Tôi đã khóc, cho mình và đất nước"...
Tác giả
Stéphane Courtois, trong quyển “Livre Noir du Communisme” (Sách đen về chủ nghĩa cộng
sản), có đoạn: “... Vượt trên mức độ tội ác cá nhân, các chế độ cộng
sản củng cố quyền hành bằng cách nâng việc tàn sát quần chúng lên hàng chính
sách cai trị.... Sau đó, sự đàn áp thường ngày,sự kiểm duyệt mọi trao đổi tin
tức, kiểm soát xuất nhập biên giới, trục xuất người ly khai... những ký ức về
khủng bố tiếp tục đặt người dân trong tình trạng sợ hãi. Các quốc gia cộng
sản đều trong qui luật này”.
Cũng là nguyên nhân mà người
dân 20 năm xã hội chủ nghĩa, cùng nhau vượt thoát sang Hong Kong
tìm đất sống.
Điểm bốn. "Năm
2005, sau khi hoà bình đã về trên quê hương được 30 năm, đảng cộng sản đã
lãnh đạo đất nước được 30 năm -trong khi chính quyền Sài Gòn chỉ lãnh đạo miền
nam có 20 năm 1954-1975- thì tại sao dân chúng vẫn còn lũ lượt tìm
cách rủ nhau ra đi? Trai thì đi lao động cho nước ngoài rồi tìm cách trốn ở lại,
gái thì cắn răng chịu đựng tủi nhục lấy toàn đàn ông (già cả, tàn tật, hết thời,
…) của Ðài Loan, Singapore, Ðại Hàn, để có
cơ hội thoát khỏi Việt Nam???
Tại sao du học
sinh, thành phần gọi là tương lai của đất nước vẫn luôn tìm mọi cách -ngay cả
khi chưa học xong- để ở lại nước ngoài, như lập hôn thú -giả có mà thật cũng
có- với người Việt hải ngoại, chứ nhất định không chịu trở về Việt
nam???"
Tài liệu về giáo dục
xã hội chủ nghĩa dưới đây đã đẩy tuổi trẻ ra khỏi nước. Lãnh đạo Việt Cộng áp
dụng chính sách giáo dục trong mục đích đào tạo những thế hệ thần dân để tuân
phục họ, đó là nguyên nhân dẫn đến xã hội không có những thế hệ công dân để
xây dựng đất nước như các quốc gia dân chủ văn minh. Cuối năm 2012
"Luật Giáo Dục Đại Học Việt Nam" ban hành và có hiệu lực từ ngày
1/1/2013. Luật này có 73 Điều trong 12 Chương, tôi trích 3 Điều liên quan:
Điều 13. Tổ chức Đảng Cộng sản
Việt Nam, đoàn thể trong cơ sở giáo dục đại học:
(1) Tổ chức đảng cộng sản Việt Nam trong cơ sở giáo dục đại học
được thành lập và hoạt động theo quy định của Điều Lệ đảng cộng sản Việt Nam, trong khuôn khổ Hiến Pháp, pháp luật.
(2) Đoàn thể, tổ chức xã hội trong cơ sở giáo dục
đại học được thành lập và hoạt động theo quy định của Hiến Pháp, pháp luật và điều lệ của đoàn thể, tổ
chức xã hội.
(3) Cơ sở giáo dục đại học có trách nhiệm
tạo điều kiện cho tổ chức Đảng, đoàn thể và tổ chức xã hội được thành lập và
hoạt động theo quy định tại khoản 1 và khoản 2 Điều này.
Điều
18. Hội đồng đại học:
(1) Hội đồng đại học có nhiệm
vụ và quyền hạn phê duyệt chiến lược, quy hoạch, kế hoạch
phát triển của đại học... (2) Thành viên hội đồng đại học gồm: Giám đốc, các phó giám đốc. Bí thư đảng ủy. Chủ Tịch
Công Đoàn. Bí thư Đoàn Thanh Niên cộng sản HCM....
Điều
69. Cơ quan quản lý nhà nước
về giáo dục đại học:
(1) Chính phủ thống nhất quản
lý nhà nước về giáo dục đại học.
(2) Bộ Giáo dục và Đào tạo chịu trách
nhiệm trước Chính phủ thực hiện quản lý nhà nước về giáo dục đại học.
(3)... (4) Uỷ Ban
Nhân Dân cấp tỉnh trong phạm vi nhiệm vụ, quyền hạn của mình thực hiện quản
lý nhà nước về giáo dục đại học theo phân cấp của chánh phủ....
Với những Điều trên đây, rõ ràng là giáo dục đại học bị cột chặt
vào lãnh đạo và chánh phủ Việt Cộng, ngang qua các "tổ chức
đảng" với nhà nước trong các trường đại học, đã không thể đưa giáo dục
phát triển một cách bình thường được, vì tự thân xã hội chủ nghĩa đã không
bình thường rồi. Vì vậy mà du học sinh phải tìm nơi để phát huy kiến thức của
họ, đồng thời có điều kiện trau giồi thêm kíến thức tân tiến.
Điểm năm. Những năm gần nay, những
người Việt trước nay đã trốn đi vượt biên, chạy theo để "bám gót đế quốc",
là "rác rưởi trôi dạt về bên kia bờ đại dương", là "thành phần
phản động", là "những kẻ ăn bơ thừa, sữa cặn" như nhà nước Việt
Nam vẫn từng đã nói. Nay được chào đón hoan nghênh trở về Việt Nam làm ăn
sinh sống và được gọi là "Việt kiều yêu nước", "khúc ruột ngàn
dặm"? Có đúng họ "yêu nước" không? Tai sao họ không dám
từ bỏ hoàn toàn quốc tịch Mỹ, Pháp, Canada, Úc, xé bỏ hộ chiếu nước ngoài và
xin nhập lại quốc tịch Việt Nam và vĩnh viễn làm công dân nước Cộng Hoà XHCN
Việt Nam???
Tôi
tóm tắt những khác biệt giữa lời nói với hành động của lãnh đạo Việt Cộng
trong giai đoạn lịch sử từ khi nhuộm đỏ một nửa nước vào năm 1954, đến nhuộm
đỏ toàn cõi Việt Nam năm 1975, sau đây: "Một sự thật không thể phủ nhận
là lãnh đạo Việt Cộng:
"Nói giải phóng, nhưng thật sự là xâm
lăng. Nói thống nhất, nhưng là nhuộm đỏ toàn cõi Việt Nam theo lệnh của
cộng sản quốc tế. Nói nhân dân làm chủ, nhưng thật ra
nhân dân chỉ là một phương tiện lót đường cho họ nắm quyền lực mà thâu tóm
quyền lợi. Nói độc lập, nhưng họ nhận lệnh từ Trung Cộng. Nói tự do,
nhưng họ là độc tài. Nói hạnh phúc, nhưng toàn dân như bị họ nhốt
trong cái lồng chim.
Nói tự do ngôn luận, nhưng mọi người bị họ bịt mắt
bịt tai bịt miệng. Nói giáo dục tân tiến, nhưng chỉ đào tạo những thế
hệ thần dân để tuân phục họ. Mở miệng ra là khoa học kỹ thuật, nhưng sử
dụng côn đồ với luật pháp rừng rú đàn áp người dân yêu nước chống Trung Cộng
lấn chiếm biển đảo Việt Nam. Nói đến quê hương dân tộc, nhưng họ nhân
danh lãnh đạo đảng cộng sản để đứng trên đầu Tổ Quốc với Nhân Dân”.
Trên đây là lãnh đạo Việt Cộng "nói một đường nhưng làm một
nẻo", bây giờ tôi dẫn chứng về độc tài:
- Độc tài đảng chính trị, vì duy
nhất chỉ có đảng cộng sản là đảng chính trị, và lãnh đạo Việt Cộng chỉ phục vụ
quyền lợi riêng tư của họ, mà không hề phục vụ nguyện vọng người dân.
- Độc tài trong cầm
quyền, vì chỉ có đảng cộng sản cầm quyền, nên hình thành một xã hội theo mục
tiêu của đảng, rồi đảng với nhà nước cùng nhau thao túng.
- Độc tài trong Quốc Hội,
vì gần 90% là những cấp lãnh đạo từ Bộ Chính Trị xuống đến tận cùng hệ thống
tổ chức đảng và tổ chức nhà nước đều là Đại Biểu, nên những luật ban hành chỉ
là theo lệnh đảng để phục vụ đảng với nhà nước.
- Độc tài trong truyền
thông, nên không có tiếng nói của sự thật từ người dân. Hơn thế nữa, bất cứ
ai suy nghĩ khác hay hành động khác với đảng và nhà nước cộng sản, sẽ là phạm
tội và bị bắt, vì vậy mà mọi người trên toàn cõi Việt Nam không hề biết sự thật
nằm ở đâu, vì hệ thống truyền thông của đảng phun ra suốt ngày đêm toàn dối
trá, hoặc sai lạc sự thật.
- Độc tài trong luật
pháp, vì tất cả viên chức từ cơ quan điều tra đến viên chức trong phiên tòa đều
là đảng viên cộng sản, nên bản án được đảng quyết định trước đối với những “bị
can” mà đảng thấy là bất lợi cho họ.
- Độc tài sở hữu đất đai, vì chỉ có đảng cộng sản là chủ nhân
toàn bộ đất đai, vì vậy mà lãnh đạo các cấp toàn quyền cướp đoạt tài sản của
dân liên quan đến đất đai vườn ruộng.
- Độc tài kinh tế tài
chánh, vì nền tảng trong lãnh vực này toàn là quốc doanh dưới tên gọi “kinh tế
thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”. Do không có cạnh tranh nên
không thể phát triển thích ứng với nền kinh tế thị trường thế giới tự do.
- Và độc tài đã dẫn đến
bóc lột. Đảng nói rằng từ khi có đảng đến nay, không còn cái cảnh người bóc lột
người.
Đúng vậy, vì 60 năm qua chỉ có đảng bóc lột người dân một cách tàn tệ
và toàn diện mà thôi. Không phải chỉ dân bị bóc lột, mà tổ quốc cũng bị
bóc lột, đến nỗi da đầu của tổ quốc lỡ loét nhăn nhúm vì Việt Cộng tặng 789
cây số vuông dọc biên giới cho Tàu, bên phải mãng da đầu cũng bị Việt Cộng cắt
đi 11.362 cây số vuông trên Vịnh Bắc Việt cho Tàu, và toàn thân Mẹ Việt Nam
thì loang lỗ, bởi Việt Cộng cho dân (hay lính) Tàu lập những làng mạc riêng
biệt trên khắp lãnh thổ Việt Nam.
Nỗi đau tận cùng của dân tộc Việt Nam là ngày 3 & 4/9/1990, hội nghị
bí mật tại Thành Đô (Trung Cộng), lãnh đạo Việt Cộng gồm Tổng Bí Thư
Nguyễn Văn Linh + Thủ Tướng Đỗ Mười + và Cố Vấn Phạm Văn Đồng, đã
xin cho nước Việt Nam sáp nhập vào Trung Hoa vĩ đại", và Tổng Bí Thư
Giang Trạch Dân với Thủ Tướng Lý Bằng, thay mặt cho nước Trung Hoa, chấp
nhận lời xin của 3 tên lãnh đạo Việt Cộng. Họ cho nhóm lãnh đạo Việt Cộng
trong thời gian 30 năm -kể từ năm 1990- từng bước chuẩn bị đế sáp nhập êm thấm.
Mọi hành động chuẩn bị, phải giữ bí mật hoàn toàn".
Cũng vì vậy mà bản thân tôi khi đến Hoa Kỳ hồi tháng 4/1991, đã tự hứa rằng:
"Tôi sẽ không bao giờ về Việt Nam, cho đến khi quê hương cội nguồn của
tôi có được một chế độ dân chủ tự do thật sự" (phải triệt tiêu Việt Cộng,
rồi xé bỏ Biên Bản Thành Đô).
Và điểm sáu. Trong bộ môn lịch sử
chương trình lớp 12, chúng tôi được giảng dạy rằng, "Mặt trận Giải
phóng Miền Nam" thành lập ngày 20/12/1960 với mục tiêu "đấu tranh
chống quân xâm lược Mỹ và chính quyền tay sai, nhằm giải phóng miền Nam, thống
nhất đất nước". Theo như chúng tôi tìm hiểu, năm 1961 khi Ngô Ðình Diệm
ký Hiệp Ước quân sự với Mỹ, thì miền Nam lúc ấy chỉ có các cố vấn Mỹ và một
ít quân mang tính yểm trợ (US Support Troopes) với nhiệm vụ chính là xây dựng
phi trường, cầu cống, đường xá… Mỹ chỉ bắt đầu đưa lính vào miền Nam từ năm
1965, sau khi lật đổ và giết Ngô Ðình Diệm do cương quyết từ chối không cho Mỹ
trực tiếp can thiệp bằng cách đổ quân Hoa Kỳ vào miền Nam sau sự kiện vịnh Bắc
Bộ năm 1964. Vậy thì vào thời điểm 20/12/1960, làm gì có bóng dáng lính Mỹ
nào ở Miền Nam, làm gì đã có ai xâm lược mà chống? Các bác, các chú chống ai,
chống cái gì vào năm 1960???
Bạn trẻ Đặng Xuân Khánh nêu câu hỏi, cứ tự hiểu ngược lại là đúng ngay
mà. Cũng vì vậy mà lãnh đạo Việt Cộng phải lừa dân gạt đảng.
Năm
2010, Giáo
Sư Trần Phương, đương nhiệm Chủ Tịch Hội Khoa Học & Kinh Tế Việt Nam,
chủ tọa hội thảo gòp ý dự thảo các văn kiện Đại Hội XI của đảng cộng sản Việt
Nam. Sau khi diễn giải từng đoạn, ông nhấn mạnh: (1) Chúng
ta tự lừa dối chúng ta, và chúng ta lừa dối người khác.
(2) Chủ nghĩa cộng sản được đưa ra chỉ để bịp
thiên hạ.
(3) Chủ nghĩa xã hội đã thất bại.
(4) Chủ nghĩa cộng sản là ảo tưởng.
Ngày 10/7/2010, trên làn
sóng đài Á Châu Tự Do, nhà văn Nguyên Ngọc nhận xét về “căn bệnh giả
dối là nặng nhất, chí tử nhất, toàn diện nhất”, đang hoành hành xã hội Việt Nam,
khiến “người ta thật sự không còn tin vào bất cứ điều gì nữa”, đến lối
hành xử “vô cảm của cấp lãnh đạo đảng với nhà nước”.
Nhà văn Nguyễn Khải, Đại Tá, Phó
Tổng Thư Ký Hội Nhà Văn cộng sản: ”...Người cộng sản nói dối lem lém, nói
dối lì lợm, nói dối không hề biết xấu hổ và không hề run sợ. Người
dân vì muốn sống còn, cũng đành phải dối trá theo...”.
Ông Trần Độ, Trung Tướng, một
thời là Phó Chủ Tịch Quốc Hội, đã viết trong hồi ký Rồng Rắn của ông, có đoạn :
“.... Bộ máy quản lý xã hội đã thực hiện một nguyên tắc chuyên chính tàn bạo
hơn tất cả các thứ chuyên chính. Đó là chuyên chính tư tưởng, được thực hiện
bởi một đội ngũ nòng cốt là những lưu manh tư tưởng. Nền chuyên chính tư tưởng
định ra những điều luật tàn khốc để bóp nghẹt mọi suy nghĩ, mọi tiếng nói. Nó
làm cho tất cả trí thức không dám suy nghĩ, hay ít nhất cũng không muốn suy
nghĩ..... Nói một đằng làm một nẻo. Nói dân chủ mà làm thì chuyên chính. Đặc
điểm này cũng có nghĩa là nói dối, nói láo, lừa bịp, trò hề, nói vậy mà không
phải vậy. Suốt ngày đóng trò, cả năm đóng trò, ở đâu cũng đóng trò. Lãnh đạo
dối lừa, đảng dối lừa, cán bộ dối lừa, làm ăn dối lừa, gia đình cũng dối lừa,
lễ hội dối lừa, tung hô dối lừa, hứa hẹn dối lừa, đến giáo dục dối lừa, bằng
cấp cũng dối lừa".
Kết luận.
Với câu hỏi "Đâu Là Sự Thật" của tác giả Đặng Xuân
Khánh, tôi nghĩ, dù bất cứ người Việt Nam nào đang sống bên ngoài quê
hương mà vẫn gìn giữ ý thức chính trị về nỗi đau của dân tộc, thì câu trả lời
sẽ ngắn gọn thế này: "Không có sự thật trong tất cả lời viết cũng
như lời nói của lãnh đạo Việt Cộng, mà sự thật phơi bày trong tất cả
những hành động của họ". Bản chất dối trá của cộng sản -trong đó có cộng
sản Việt Nam- đến mức mà ông Mikhail Gorbachev, Tổng Bí
Thư cuối cùng của đảng cộng sản Liên Xô, cũng là Chủ Tịch cuối cùng của Cộng
Sản QuốcTế đã nói rằng: “Tôi đã bỏ hơn nửa cuộc đời đấu tranh cho lý tưởng
cộng sản, nhưng ngày nay tôi phải đau buồn mà nói rằng, cộng sản chỉ biết
tuyên truyền và nói láo”. Và ông Boris Yeltsin, Tổng Thống đầu
tiên của Cộng Hòa Liên Bang Nga quả quyết: “Anh có thể xây ngai vàng bằng
lưỡi lê, nhưng anh không thể ngồi lâu trên đó. Cộng Sản là không thể nào sửa
chữa, mà cần phải đào thải nó”
Vậy, với phương tiện truyền thông ngày nay, bạn Đặng Xuân Khánh cũng như
Các Anh có cơ hội tiếp xúc với thế giới tự do ngang qua hệ thống internet.
Tôi tin là trong những lúc mà Các Anh sống thật với trái tim và khối óc của
chính mình, nhất thiết Các Anh phải suy nghĩ ....Thời cơ ngay trước mặt rồi
Các Anh à ... Tấm lịch trên tường đang là tháng 4 năm
2016 rồi, chỉ còn 4 năm nữa là Các Anh sẽ nhận thẻ Chứng Minh Nhân Dân bằng
tiếng Tàu rồi đó!
Hãy nhanh lên, để kịp hòa nhập cùng 90 triệu đồng bào làm
nên lịch sử, để được ngẫng cao đầu giữa thế giới văn minh lịch sự, được hãnh
diện trước những người ngoại quốc đến Việt Nam, tìm hiểu nếp sống văn hóa dân
tộc với chiều dài lịch sử ngàn năm trước đã một thời lừng danh thế giới.
Các Anh hãy nhớ: Trên thế giới,
chưa bao giờ có sự kiện người dân từ các quốc gia Dân Chủ Tự Do chạy sang các
quốc gia cộng sản độc tài xin tị nạn chính trị, chỉ có người dân từ các quốc
gia cộng sản độc tài ào ạt chạy sang các quốc gia Dân Chủ Tự Do xin tị nạn
chính trị.
Và Các Anh đừng bao giờ quên rằng: “Tự do, không phải là điều đáng sợ, mà là nền tảng cho sự thịnh vượng của
đất nước. Không có dân chủ, không thể có sự trỗi dậy và phát triển bền vững.
Và chính chúng ta phải tranh đấu, vì Dân Chủ Tự Do không phải là quà tặng.
Tháng 4 năm 2016
Phạm Bá Hoa
~~~~~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
|