TOÀN DÂN VÙNG DẬY CS SỤP ĐỔ. Nếu Dân VN khong đoàn kết lại đứng nhìn sẽ chết từ từ vì bọn chó săn CSVN.
heo VN
VN là chổ xả rác cho bọn tàu, người VN tỉnh ngũ đi.
ĐỐT LŨA ĐI EM ĐỂ DIỆT QUÂN THÙ.
ĐỐT LŨA ĐI EM ĐỂ DIỆT QUÂN THÙ.
Biểu tình 5/3/2017
https://www.youtube.com/results?sp=EgIIAg%253D%253D&q=bi%E1%BB%83u+t%C3%ACnh+2017
Saturday, 9 December 2017
Friday, 8 December 2017
Thursday, 7 December 2017
Wednesday, 6 December 2017
Tuesday, 5 December 2017
Không là chuyện đùa (2) - Việt Nhân
----- Forwarded Message -----
From: Diego Nguyen wrote
Sent: Sunday, December 3, 2017 12:05 PM
Subject: Không là chuyện đùa (2) - Việt Nhân
From: Diego Nguyen wrote
Sent: Sunday, December 3, 2017 12:05 PM
Subject: Không là chuyện đùa (2) - Việt Nhân
Không là chuyện đùa (2) - Việt Nhân
(HNPĐ) Phạm Ngọc Thanh lấy cớ
nơi y đang làm phó sở giáo dục là thành phố phát triển với số lượng người nước
ngoài, cư trú làm việc và học tập nhiều nhất so cả nước,
(HNPĐ) Phạm Ngọc Thanh lấy cớ nơi y đang làm phó sở giáo dục là thành phố phát triển với số lượng người nước ngoài, cư trú làm việc và học tập nhiều nhất so cả nước, rất nhiều người trong số đó mong muốn được học tiếng Việt, để sinh sống và làm việc được thuận tiện, nên thành Hồ của y sẵn sàng là thí điểm giảng dạy Tiếq Viêt. Nói là để cho người nước ngoài dễ học mà thay đổi, chắc chắn không ai tin mồm mép thằng vịt cộng này!
Còn Bùi Hiền, không là thần kinh, không là dốt, mà đây là làm theo chỉ thị xóa sổ Quốc ngữ của đảng An Nam cộng, trong chủ trương cướp nước và Hán hóa dân tộc Việt. Thời điểm bắt tay vào nghiên cứu là từ ba mươi năm trước, đó cũng là lúc mật ước Thành Đô (1990) được ký kết. Lại thêm cái ồn ào bênh vực cho thấy chúng là số đông (PGS.TS Lê Đức Luận, TS Nghiêm Thúy Hằng, TSKH Đoàn Hương), chúng dựng Bùi Hiền như là ông thánh đáng tôn trọng!
Chúng chửi những ai ném đá việc ‘cải tiến’, Đoàn Hương nói: Không thể đem việc ấy ra hỏi ‘cái đám quần chúng thiếu hiểu biết ấy được’ (VTV3 28/11/2017). Cho thấy rồi đây chúng sẽ làm! Đảng Ba Đình vẫn thế, năm 2011 dân phản đối chuyện đem chữ Tầu vào dạy học sinh bốn tiết một tuần, và hôm nay chúng đã làm xong, trẻ nhỏ đang bị ép học tiếng Tầu… Lũ Ba Đình khi tung ra một vấn đề gì đó, không là để đón nhận ý kiến, mà là chúng tập cho dư luận quen với vấn đề, còn chúng vẫn cứ việc đã định mà làm, thừa biết dư luận sẽ mệt mỏi rồi buông tay.
Chữ viết của dân Việt đã một lần thay đổi, từ ban đầu những sách vở tài liệu Văn học sử được viết bằng chữ Hán hay Nôm đã được chuyển qua chữ Quốc ngữ của hơn ba trăm năm trước khi các Giáo sĩ Công giáo đến nước ta. Công việc phiên âm tiếng Nôm bằng các âm thể của mẫu tự Latinh, trong đó Alexandre De Rhodes là công đầu trong việc tạo dựng chữ Quốc Ngữ mà hôm nay chúng ta đang dùng, kết quả lần đầu tiên là cuốn Tự Điển Việt-Bồ Đào-Latinh, được Giáo sĩ Alexandre De Rhodes biên soạn, và cho xuất bản vào năm 1651.
Tiếp theo sau đó, cách viết Quốc ngữ vẫn được tiếp tục hoàn chỉnh, cùng với những cải cách của Pineau de Behaine mà cuốn Từ điển Việt-Bồ-La được xuất bản năm 1772, cứ thế Quốc ngữ tiếp tục hoàn chỉnh, sự trong sáng đã theo thời gian ngày càng hơn cho tới hôm nay. Vào thời điểm sự ra đời của chữ Quốc ngữ, cái may mắn của dân Việt là song hành trong việc hoàn chỉnh chữ Quốc ngữ, các học giả người Việt chúng ta nối tiếp nhau đã làm tốt công việc chuyển đổi, khá nhiều những tài liệu Văn hóa Lịch sử dân tộc, cả từ chữ Hán lẫn Nôm sang Quốc ngữ.
Sau khi Quốc ngữ được phổ biến, Chinh Phụ Ngâm Khúc (征婦吟曲) tác phẩm văn vần của Đặng Trần Côn ra đời trong khoảng năm 1741 (thời Cảnh Hưng), đã được dịch ra thơ Nôm, và bản chúng ta đọc hôm nay, là nó đã được một lần nữa chuyển sang Quốc ngữ. Cũng tương tự một cách ấy là Truyện Kiều (chữ Nôm: 傳翹), tức Đoạn Trường Tân Thanh, truyện thơ thể lục bát của Danh nhân Văn hóa thế giới Nguyễn Du (1766-1820), đã được Pétrus Trương Vĩnh Ký năm 1875 in bằng Quốc ngữ, để rồi sau đó được địch ra nhiều thứ tiếng nước ngoài khác.
Và còn nhiều nữa… Tuy vậy không là dễ để chuyển hết, có rất nhiều di cảo hàng ngàn năm, viết bằng Hán lẫn Nôm của cha ông, phải đành mai một đó là điều không thể tránh khỏi sau một sự đổi thay lớn, cũng như người đọc được chữ Nôm nay đã vắng dần. Lần đầu chuyển từ Hán Nôm sang Quốc ngữ, với tâm huyết gìn giữ gia sản văn hóa ông cha, mà cũng bị mất mát, thì lần này nếu thay đổi xảy ra, chắc chắn Văn hóa Việt sẽ không còn nữa. Nguyên do lũ An Nam cộng sẽ cấm không cho chuyển dịch, đơn giản là chúng muốn xóa sổ Văn hóa Việt!
Người Việt sẽ học cách viết mới, đương nhiên chỉ để đọc những gì đảng cho lưu hành, phương tiện in ấn trong tay đảng, chỉ cho phép xuất bản những gì là của đảng, mọi tài liệu văn hóa lịch sử cũ tự nhiên rụi tàn, đó là điều chắc chắn. Chuyện đã xảy ra, rập khuôn như miền Bắc chỉ được phép lưu hành những gì là của đảng, mà tất cả sách vở giáo dục, tài liệu văn hóa bao đời của ông cha, được trân quý giữ gìn bởi người miền Nam, đã bị đem đốt ngay sau Tháng Tư Đen, chỉ vì nó không là của đảng mà mang tội văn hóa đồi trụy, nhiều sách quý nay đã không còn vết.
Thay đổi cách viết lần này không như lần trước từ Hán Nôm, vì sẽ không có chuyện chuyển dịch bất cứ một tài liệu văn hóa nào, xét thấy không có lợi cho đảng, kể cả những gì lịch sử dù là thật nhưng nhạy cảm, những trang chính sử ghi lại các cuộc chống quân xâm lược truyền kiếp phương Bắc, cần phải xóa để cho hai nước sáp nhập vào làm một. Đã có rồi vì sợ phiền lòng quan thầy phương Bắc, mà bia ghi công Vua Quang Trung trên núi Dũng Quyết (Nghệ Tĩnh), hay những bia ghi lại chứng tích các trận chiến 1979 nơi sáu tỉnh biên giới đã bị đảng đục bỏ.
Cái gọi là ‘cải tiến’ cách viết, cho thấy đây là đốt sách không cần lửa, những sách mà đảng gọi là phản động theo thời gian sẽ rụi tàn, không khác gì trường hợp những tài liệu ghi bằng chữ Nôm, và người đọc được những sách đó đã không còn mấy. Rồi đây dân xã nghĩa được học Tiêq Việt, và chỉ đọc được những gì đảng phổ biến vì nó in theo lối mới, để mà biết Hai Bà Trưng đã dâng kiếm chuộc lỗi trước đền Mã Viện, và gọi Lý Thường Kiệt đánh Tống là hỗn. Dân Việt được dạy Hồ là cha già dân tộc, cội nguồn Việt từ giống Hán mà ra!
Không đọc được Chính Sử dân Việt (chống Tầu), chỉ đọc mỗi sử xã nghĩa! Những tài liệu tố cáo tên tội đồ bịp bợm Hồ chí Minh, hay cái đảng bán nước An Nam cộng, lúc đó vô dụng không đọc được thì không biết thế thôi… Không đọc được ‘Một cơn gió bụi’ thì sao biết được Hồ có một đứa con gái với Đỗ Thị Lạc, các tác phẩm của Tự Lực Văn Đoàn, không cần tịch thu, không cần cấm, không cần đốt, có ai biết đọc đâu mà lo, còn có đem đến cho, thì họ cũng đem bán ve chai để gói xôi, không biết đọc thì đâu biết giá trị, chuyện trân quý là cái không có.
Xin đừng coi chuyện đảng Ba Đình, đang thực hiện ‘cải tiến’ cách viết tiếng Việt là chuyện nhỏ, nó không hề nhỏ, đừng thấy cái ngố của Bùi Hiền mà cười, không cười được đâu, đây là chúng muốn xóa sổ cả một nền Văn hóa dân tộc, lý do chúng đưa ra rất ngô nghê, việc làm của chúng vụng về của loài ngu dốt, nhưng lại rất tai hại, cái mới được đưa ra, cái cũ lui vào bóng tối, thì chuyện tự rụi tàn của cái cũ xảy ra là lẽ tự nhiên thôi.
Xin mọi người hãy nhìn rõ đây là âm mưu cướp nước Việt, Hán hóa dân Việt của lũ giặc phương Bắc, với sự tiếp tay của đảng An Nam cộng, dùng cái gọi là cải tiến cách viết tiếng Việt để che dấu ý đồ xóa chữ Việt, hầu xóa luôn lịch sử lẫn nền văn học sử đất nước. Đến nước này không còn chần chờ được nữa, chần chờ là chết!
Xin nhớ cho họa diệt vong của dân tộc gần kề, mà đảng và nhà nước Ba Đình chính là kẻ nội thù, đang cố đẩy đất nước và dân tộc Việt đi đến chỗ diệt vong, phải chung tay đập tan đảng Ba Đình bán nước!
VIỆT NHÂN (HNPĐ)
(HNPĐ) Phạm Ngọc Thanh lấy cớ nơi y đang làm phó sở giáo dục là thành phố phát triển với số lượng người nước ngoài, cư trú làm việc và học tập nhiều nhất so cả nước, rất nhiều người trong số đó mong muốn được học tiếng Việt, để sinh sống và làm việc được thuận tiện, nên thành Hồ của y sẵn sàng là thí điểm giảng dạy Tiếq Viêt. Nói là để cho người nước ngoài dễ học mà thay đổi, chắc chắn không ai tin mồm mép thằng vịt cộng này!
Còn Bùi Hiền, không là thần kinh, không là dốt, mà đây là làm theo chỉ thị xóa sổ Quốc ngữ của đảng An Nam cộng, trong chủ trương cướp nước và Hán hóa dân tộc Việt. Thời điểm bắt tay vào nghiên cứu là từ ba mươi năm trước, đó cũng là lúc mật ước Thành Đô (1990) được ký kết. Lại thêm cái ồn ào bênh vực cho thấy chúng là số đông (PGS.TS Lê Đức Luận, TS Nghiêm Thúy Hằng, TSKH Đoàn Hương), chúng dựng Bùi Hiền như là ông thánh đáng tôn trọng!
Chúng chửi những ai ném đá việc ‘cải tiến’, Đoàn Hương nói: Không thể đem việc ấy ra hỏi ‘cái đám quần chúng thiếu hiểu biết ấy được’ (VTV3 28/11/2017). Cho thấy rồi đây chúng sẽ làm! Đảng Ba Đình vẫn thế, năm 2011 dân phản đối chuyện đem chữ Tầu vào dạy học sinh bốn tiết một tuần, và hôm nay chúng đã làm xong, trẻ nhỏ đang bị ép học tiếng Tầu… Lũ Ba Đình khi tung ra một vấn đề gì đó, không là để đón nhận ý kiến, mà là chúng tập cho dư luận quen với vấn đề, còn chúng vẫn cứ việc đã định mà làm, thừa biết dư luận sẽ mệt mỏi rồi buông tay.
Chữ viết của dân Việt đã một lần thay đổi, từ ban đầu những sách vở tài liệu Văn học sử được viết bằng chữ Hán hay Nôm đã được chuyển qua chữ Quốc ngữ của hơn ba trăm năm trước khi các Giáo sĩ Công giáo đến nước ta. Công việc phiên âm tiếng Nôm bằng các âm thể của mẫu tự Latinh, trong đó Alexandre De Rhodes là công đầu trong việc tạo dựng chữ Quốc Ngữ mà hôm nay chúng ta đang dùng, kết quả lần đầu tiên là cuốn Tự Điển Việt-Bồ Đào-Latinh, được Giáo sĩ Alexandre De Rhodes biên soạn, và cho xuất bản vào năm 1651.
Tiếp theo sau đó, cách viết Quốc ngữ vẫn được tiếp tục hoàn chỉnh, cùng với những cải cách của Pineau de Behaine mà cuốn Từ điển Việt-Bồ-La được xuất bản năm 1772, cứ thế Quốc ngữ tiếp tục hoàn chỉnh, sự trong sáng đã theo thời gian ngày càng hơn cho tới hôm nay. Vào thời điểm sự ra đời của chữ Quốc ngữ, cái may mắn của dân Việt là song hành trong việc hoàn chỉnh chữ Quốc ngữ, các học giả người Việt chúng ta nối tiếp nhau đã làm tốt công việc chuyển đổi, khá nhiều những tài liệu Văn hóa Lịch sử dân tộc, cả từ chữ Hán lẫn Nôm sang Quốc ngữ.
Sau khi Quốc ngữ được phổ biến, Chinh Phụ Ngâm Khúc (征婦吟曲) tác phẩm văn vần của Đặng Trần Côn ra đời trong khoảng năm 1741 (thời Cảnh Hưng), đã được dịch ra thơ Nôm, và bản chúng ta đọc hôm nay, là nó đã được một lần nữa chuyển sang Quốc ngữ. Cũng tương tự một cách ấy là Truyện Kiều (chữ Nôm: 傳翹), tức Đoạn Trường Tân Thanh, truyện thơ thể lục bát của Danh nhân Văn hóa thế giới Nguyễn Du (1766-1820), đã được Pétrus Trương Vĩnh Ký năm 1875 in bằng Quốc ngữ, để rồi sau đó được địch ra nhiều thứ tiếng nước ngoài khác.
Và còn nhiều nữa… Tuy vậy không là dễ để chuyển hết, có rất nhiều di cảo hàng ngàn năm, viết bằng Hán lẫn Nôm của cha ông, phải đành mai một đó là điều không thể tránh khỏi sau một sự đổi thay lớn, cũng như người đọc được chữ Nôm nay đã vắng dần. Lần đầu chuyển từ Hán Nôm sang Quốc ngữ, với tâm huyết gìn giữ gia sản văn hóa ông cha, mà cũng bị mất mát, thì lần này nếu thay đổi xảy ra, chắc chắn Văn hóa Việt sẽ không còn nữa. Nguyên do lũ An Nam cộng sẽ cấm không cho chuyển dịch, đơn giản là chúng muốn xóa sổ Văn hóa Việt!
Người Việt sẽ học cách viết mới, đương nhiên chỉ để đọc những gì đảng cho lưu hành, phương tiện in ấn trong tay đảng, chỉ cho phép xuất bản những gì là của đảng, mọi tài liệu văn hóa lịch sử cũ tự nhiên rụi tàn, đó là điều chắc chắn. Chuyện đã xảy ra, rập khuôn như miền Bắc chỉ được phép lưu hành những gì là của đảng, mà tất cả sách vở giáo dục, tài liệu văn hóa bao đời của ông cha, được trân quý giữ gìn bởi người miền Nam, đã bị đem đốt ngay sau Tháng Tư Đen, chỉ vì nó không là của đảng mà mang tội văn hóa đồi trụy, nhiều sách quý nay đã không còn vết.
Thay đổi cách viết lần này không như lần trước từ Hán Nôm, vì sẽ không có chuyện chuyển dịch bất cứ một tài liệu văn hóa nào, xét thấy không có lợi cho đảng, kể cả những gì lịch sử dù là thật nhưng nhạy cảm, những trang chính sử ghi lại các cuộc chống quân xâm lược truyền kiếp phương Bắc, cần phải xóa để cho hai nước sáp nhập vào làm một. Đã có rồi vì sợ phiền lòng quan thầy phương Bắc, mà bia ghi công Vua Quang Trung trên núi Dũng Quyết (Nghệ Tĩnh), hay những bia ghi lại chứng tích các trận chiến 1979 nơi sáu tỉnh biên giới đã bị đảng đục bỏ.
Cái gọi là ‘cải tiến’ cách viết, cho thấy đây là đốt sách không cần lửa, những sách mà đảng gọi là phản động theo thời gian sẽ rụi tàn, không khác gì trường hợp những tài liệu ghi bằng chữ Nôm, và người đọc được những sách đó đã không còn mấy. Rồi đây dân xã nghĩa được học Tiêq Việt, và chỉ đọc được những gì đảng phổ biến vì nó in theo lối mới, để mà biết Hai Bà Trưng đã dâng kiếm chuộc lỗi trước đền Mã Viện, và gọi Lý Thường Kiệt đánh Tống là hỗn. Dân Việt được dạy Hồ là cha già dân tộc, cội nguồn Việt từ giống Hán mà ra!
Không đọc được Chính Sử dân Việt (chống Tầu), chỉ đọc mỗi sử xã nghĩa! Những tài liệu tố cáo tên tội đồ bịp bợm Hồ chí Minh, hay cái đảng bán nước An Nam cộng, lúc đó vô dụng không đọc được thì không biết thế thôi… Không đọc được ‘Một cơn gió bụi’ thì sao biết được Hồ có một đứa con gái với Đỗ Thị Lạc, các tác phẩm của Tự Lực Văn Đoàn, không cần tịch thu, không cần cấm, không cần đốt, có ai biết đọc đâu mà lo, còn có đem đến cho, thì họ cũng đem bán ve chai để gói xôi, không biết đọc thì đâu biết giá trị, chuyện trân quý là cái không có.
Xin đừng coi chuyện đảng Ba Đình, đang thực hiện ‘cải tiến’ cách viết tiếng Việt là chuyện nhỏ, nó không hề nhỏ, đừng thấy cái ngố của Bùi Hiền mà cười, không cười được đâu, đây là chúng muốn xóa sổ cả một nền Văn hóa dân tộc, lý do chúng đưa ra rất ngô nghê, việc làm của chúng vụng về của loài ngu dốt, nhưng lại rất tai hại, cái mới được đưa ra, cái cũ lui vào bóng tối, thì chuyện tự rụi tàn của cái cũ xảy ra là lẽ tự nhiên thôi.
Xin mọi người hãy nhìn rõ đây là âm mưu cướp nước Việt, Hán hóa dân Việt của lũ giặc phương Bắc, với sự tiếp tay của đảng An Nam cộng, dùng cái gọi là cải tiến cách viết tiếng Việt để che dấu ý đồ xóa chữ Việt, hầu xóa luôn lịch sử lẫn nền văn học sử đất nước. Đến nước này không còn chần chờ được nữa, chần chờ là chết!
Xin nhớ cho họa diệt vong của dân tộc gần kề, mà đảng và nhà nước Ba Đình chính là kẻ nội thù, đang cố đẩy đất nước và dân tộc Việt đi đến chỗ diệt vong, phải chung tay đập tan đảng Ba Đình bán nước!
VIỆT NHÂN (HNPĐ)
__._,_.___
Không là chuyện đùa (2) - Việt Nhân
----- Forwarded Message -----
From: Diego Nguyen wrote
Sent: Sunday, December 3, 2017 12:05 PM
Subject: Không là chuyện đùa (2) - Việt Nhân
From: Diego Nguyen wrote
Sent: Sunday, December 3, 2017 12:05 PM
Subject: Không là chuyện đùa (2) - Việt Nhân
Không là chuyện đùa (2) - Việt Nhân
(HNPĐ) Phạm Ngọc Thanh lấy cớ
nơi y đang làm phó sở giáo dục là thành phố phát triển với số lượng người nước
ngoài, cư trú làm việc và học tập nhiều nhất so cả nước,
(HNPĐ) Phạm Ngọc Thanh lấy cớ nơi y đang làm phó sở giáo dục là thành phố phát triển với số lượng người nước ngoài, cư trú làm việc và học tập nhiều nhất so cả nước, rất nhiều người trong số đó mong muốn được học tiếng Việt, để sinh sống và làm việc được thuận tiện, nên thành Hồ của y sẵn sàng là thí điểm giảng dạy Tiếq Viêt. Nói là để cho người nước ngoài dễ học mà thay đổi, chắc chắn không ai tin mồm mép thằng vịt cộng này!
Còn Bùi Hiền, không là thần kinh, không là dốt, mà đây là làm theo chỉ thị xóa sổ Quốc ngữ của đảng An Nam cộng, trong chủ trương cướp nước và Hán hóa dân tộc Việt. Thời điểm bắt tay vào nghiên cứu là từ ba mươi năm trước, đó cũng là lúc mật ước Thành Đô (1990) được ký kết. Lại thêm cái ồn ào bênh vực cho thấy chúng là số đông (PGS.TS Lê Đức Luận, TS Nghiêm Thúy Hằng, TSKH Đoàn Hương), chúng dựng Bùi Hiền như là ông thánh đáng tôn trọng!
Chúng chửi những ai ném đá việc ‘cải tiến’, Đoàn Hương nói: Không thể đem việc ấy ra hỏi ‘cái đám quần chúng thiếu hiểu biết ấy được’ (VTV3 28/11/2017). Cho thấy rồi đây chúng sẽ làm! Đảng Ba Đình vẫn thế, năm 2011 dân phản đối chuyện đem chữ Tầu vào dạy học sinh bốn tiết một tuần, và hôm nay chúng đã làm xong, trẻ nhỏ đang bị ép học tiếng Tầu… Lũ Ba Đình khi tung ra một vấn đề gì đó, không là để đón nhận ý kiến, mà là chúng tập cho dư luận quen với vấn đề, còn chúng vẫn cứ việc đã định mà làm, thừa biết dư luận sẽ mệt mỏi rồi buông tay.
Chữ viết của dân Việt đã một lần thay đổi, từ ban đầu những sách vở tài liệu Văn học sử được viết bằng chữ Hán hay Nôm đã được chuyển qua chữ Quốc ngữ của hơn ba trăm năm trước khi các Giáo sĩ Công giáo đến nước ta. Công việc phiên âm tiếng Nôm bằng các âm thể của mẫu tự Latinh, trong đó Alexandre De Rhodes là công đầu trong việc tạo dựng chữ Quốc Ngữ mà hôm nay chúng ta đang dùng, kết quả lần đầu tiên là cuốn Tự Điển Việt-Bồ Đào-Latinh, được Giáo sĩ Alexandre De Rhodes biên soạn, và cho xuất bản vào năm 1651.
Tiếp theo sau đó, cách viết Quốc ngữ vẫn được tiếp tục hoàn chỉnh, cùng với những cải cách của Pineau de Behaine mà cuốn Từ điển Việt-Bồ-La được xuất bản năm 1772, cứ thế Quốc ngữ tiếp tục hoàn chỉnh, sự trong sáng đã theo thời gian ngày càng hơn cho tới hôm nay. Vào thời điểm sự ra đời của chữ Quốc ngữ, cái may mắn của dân Việt là song hành trong việc hoàn chỉnh chữ Quốc ngữ, các học giả người Việt chúng ta nối tiếp nhau đã làm tốt công việc chuyển đổi, khá nhiều những tài liệu Văn hóa Lịch sử dân tộc, cả từ chữ Hán lẫn Nôm sang Quốc ngữ.
Sau khi Quốc ngữ được phổ biến, Chinh Phụ Ngâm Khúc (征婦吟曲) tác phẩm văn vần của Đặng Trần Côn ra đời trong khoảng năm 1741 (thời Cảnh Hưng), đã được dịch ra thơ Nôm, và bản chúng ta đọc hôm nay, là nó đã được một lần nữa chuyển sang Quốc ngữ. Cũng tương tự một cách ấy là Truyện Kiều (chữ Nôm: 傳翹), tức Đoạn Trường Tân Thanh, truyện thơ thể lục bát của Danh nhân Văn hóa thế giới Nguyễn Du (1766-1820), đã được Pétrus Trương Vĩnh Ký năm 1875 in bằng Quốc ngữ, để rồi sau đó được địch ra nhiều thứ tiếng nước ngoài khác.
Và còn nhiều nữa… Tuy vậy không là dễ để chuyển hết, có rất nhiều di cảo hàng ngàn năm, viết bằng Hán lẫn Nôm của cha ông, phải đành mai một đó là điều không thể tránh khỏi sau một sự đổi thay lớn, cũng như người đọc được chữ Nôm nay đã vắng dần. Lần đầu chuyển từ Hán Nôm sang Quốc ngữ, với tâm huyết gìn giữ gia sản văn hóa ông cha, mà cũng bị mất mát, thì lần này nếu thay đổi xảy ra, chắc chắn Văn hóa Việt sẽ không còn nữa. Nguyên do lũ An Nam cộng sẽ cấm không cho chuyển dịch, đơn giản là chúng muốn xóa sổ Văn hóa Việt!
Người Việt sẽ học cách viết mới, đương nhiên chỉ để đọc những gì đảng cho lưu hành, phương tiện in ấn trong tay đảng, chỉ cho phép xuất bản những gì là của đảng, mọi tài liệu văn hóa lịch sử cũ tự nhiên rụi tàn, đó là điều chắc chắn. Chuyện đã xảy ra, rập khuôn như miền Bắc chỉ được phép lưu hành những gì là của đảng, mà tất cả sách vở giáo dục, tài liệu văn hóa bao đời của ông cha, được trân quý giữ gìn bởi người miền Nam, đã bị đem đốt ngay sau Tháng Tư Đen, chỉ vì nó không là của đảng mà mang tội văn hóa đồi trụy, nhiều sách quý nay đã không còn vết.
Thay đổi cách viết lần này không như lần trước từ Hán Nôm, vì sẽ không có chuyện chuyển dịch bất cứ một tài liệu văn hóa nào, xét thấy không có lợi cho đảng, kể cả những gì lịch sử dù là thật nhưng nhạy cảm, những trang chính sử ghi lại các cuộc chống quân xâm lược truyền kiếp phương Bắc, cần phải xóa để cho hai nước sáp nhập vào làm một. Đã có rồi vì sợ phiền lòng quan thầy phương Bắc, mà bia ghi công Vua Quang Trung trên núi Dũng Quyết (Nghệ Tĩnh), hay những bia ghi lại chứng tích các trận chiến 1979 nơi sáu tỉnh biên giới đã bị đảng đục bỏ.
Cái gọi là ‘cải tiến’ cách viết, cho thấy đây là đốt sách không cần lửa, những sách mà đảng gọi là phản động theo thời gian sẽ rụi tàn, không khác gì trường hợp những tài liệu ghi bằng chữ Nôm, và người đọc được những sách đó đã không còn mấy. Rồi đây dân xã nghĩa được học Tiêq Việt, và chỉ đọc được những gì đảng phổ biến vì nó in theo lối mới, để mà biết Hai Bà Trưng đã dâng kiếm chuộc lỗi trước đền Mã Viện, và gọi Lý Thường Kiệt đánh Tống là hỗn. Dân Việt được dạy Hồ là cha già dân tộc, cội nguồn Việt từ giống Hán mà ra!
Không đọc được Chính Sử dân Việt (chống Tầu), chỉ đọc mỗi sử xã nghĩa! Những tài liệu tố cáo tên tội đồ bịp bợm Hồ chí Minh, hay cái đảng bán nước An Nam cộng, lúc đó vô dụng không đọc được thì không biết thế thôi… Không đọc được ‘Một cơn gió bụi’ thì sao biết được Hồ có một đứa con gái với Đỗ Thị Lạc, các tác phẩm của Tự Lực Văn Đoàn, không cần tịch thu, không cần cấm, không cần đốt, có ai biết đọc đâu mà lo, còn có đem đến cho, thì họ cũng đem bán ve chai để gói xôi, không biết đọc thì đâu biết giá trị, chuyện trân quý là cái không có.
Xin đừng coi chuyện đảng Ba Đình, đang thực hiện ‘cải tiến’ cách viết tiếng Việt là chuyện nhỏ, nó không hề nhỏ, đừng thấy cái ngố của Bùi Hiền mà cười, không cười được đâu, đây là chúng muốn xóa sổ cả một nền Văn hóa dân tộc, lý do chúng đưa ra rất ngô nghê, việc làm của chúng vụng về của loài ngu dốt, nhưng lại rất tai hại, cái mới được đưa ra, cái cũ lui vào bóng tối, thì chuyện tự rụi tàn của cái cũ xảy ra là lẽ tự nhiên thôi.
Xin mọi người hãy nhìn rõ đây là âm mưu cướp nước Việt, Hán hóa dân Việt của lũ giặc phương Bắc, với sự tiếp tay của đảng An Nam cộng, dùng cái gọi là cải tiến cách viết tiếng Việt để che dấu ý đồ xóa chữ Việt, hầu xóa luôn lịch sử lẫn nền văn học sử đất nước. Đến nước này không còn chần chờ được nữa, chần chờ là chết!
Xin nhớ cho họa diệt vong của dân tộc gần kề, mà đảng và nhà nước Ba Đình chính là kẻ nội thù, đang cố đẩy đất nước và dân tộc Việt đi đến chỗ diệt vong, phải chung tay đập tan đảng Ba Đình bán nước!
VIỆT NHÂN (HNPĐ)
(HNPĐ) Phạm Ngọc Thanh lấy cớ nơi y đang làm phó sở giáo dục là thành phố phát triển với số lượng người nước ngoài, cư trú làm việc và học tập nhiều nhất so cả nước, rất nhiều người trong số đó mong muốn được học tiếng Việt, để sinh sống và làm việc được thuận tiện, nên thành Hồ của y sẵn sàng là thí điểm giảng dạy Tiếq Viêt. Nói là để cho người nước ngoài dễ học mà thay đổi, chắc chắn không ai tin mồm mép thằng vịt cộng này!
Còn Bùi Hiền, không là thần kinh, không là dốt, mà đây là làm theo chỉ thị xóa sổ Quốc ngữ của đảng An Nam cộng, trong chủ trương cướp nước và Hán hóa dân tộc Việt. Thời điểm bắt tay vào nghiên cứu là từ ba mươi năm trước, đó cũng là lúc mật ước Thành Đô (1990) được ký kết. Lại thêm cái ồn ào bênh vực cho thấy chúng là số đông (PGS.TS Lê Đức Luận, TS Nghiêm Thúy Hằng, TSKH Đoàn Hương), chúng dựng Bùi Hiền như là ông thánh đáng tôn trọng!
Chúng chửi những ai ném đá việc ‘cải tiến’, Đoàn Hương nói: Không thể đem việc ấy ra hỏi ‘cái đám quần chúng thiếu hiểu biết ấy được’ (VTV3 28/11/2017). Cho thấy rồi đây chúng sẽ làm! Đảng Ba Đình vẫn thế, năm 2011 dân phản đối chuyện đem chữ Tầu vào dạy học sinh bốn tiết một tuần, và hôm nay chúng đã làm xong, trẻ nhỏ đang bị ép học tiếng Tầu… Lũ Ba Đình khi tung ra một vấn đề gì đó, không là để đón nhận ý kiến, mà là chúng tập cho dư luận quen với vấn đề, còn chúng vẫn cứ việc đã định mà làm, thừa biết dư luận sẽ mệt mỏi rồi buông tay.
Chữ viết của dân Việt đã một lần thay đổi, từ ban đầu những sách vở tài liệu Văn học sử được viết bằng chữ Hán hay Nôm đã được chuyển qua chữ Quốc ngữ của hơn ba trăm năm trước khi các Giáo sĩ Công giáo đến nước ta. Công việc phiên âm tiếng Nôm bằng các âm thể của mẫu tự Latinh, trong đó Alexandre De Rhodes là công đầu trong việc tạo dựng chữ Quốc Ngữ mà hôm nay chúng ta đang dùng, kết quả lần đầu tiên là cuốn Tự Điển Việt-Bồ Đào-Latinh, được Giáo sĩ Alexandre De Rhodes biên soạn, và cho xuất bản vào năm 1651.
Tiếp theo sau đó, cách viết Quốc ngữ vẫn được tiếp tục hoàn chỉnh, cùng với những cải cách của Pineau de Behaine mà cuốn Từ điển Việt-Bồ-La được xuất bản năm 1772, cứ thế Quốc ngữ tiếp tục hoàn chỉnh, sự trong sáng đã theo thời gian ngày càng hơn cho tới hôm nay. Vào thời điểm sự ra đời của chữ Quốc ngữ, cái may mắn của dân Việt là song hành trong việc hoàn chỉnh chữ Quốc ngữ, các học giả người Việt chúng ta nối tiếp nhau đã làm tốt công việc chuyển đổi, khá nhiều những tài liệu Văn hóa Lịch sử dân tộc, cả từ chữ Hán lẫn Nôm sang Quốc ngữ.
Sau khi Quốc ngữ được phổ biến, Chinh Phụ Ngâm Khúc (征婦吟曲) tác phẩm văn vần của Đặng Trần Côn ra đời trong khoảng năm 1741 (thời Cảnh Hưng), đã được dịch ra thơ Nôm, và bản chúng ta đọc hôm nay, là nó đã được một lần nữa chuyển sang Quốc ngữ. Cũng tương tự một cách ấy là Truyện Kiều (chữ Nôm: 傳翹), tức Đoạn Trường Tân Thanh, truyện thơ thể lục bát của Danh nhân Văn hóa thế giới Nguyễn Du (1766-1820), đã được Pétrus Trương Vĩnh Ký năm 1875 in bằng Quốc ngữ, để rồi sau đó được địch ra nhiều thứ tiếng nước ngoài khác.
Và còn nhiều nữa… Tuy vậy không là dễ để chuyển hết, có rất nhiều di cảo hàng ngàn năm, viết bằng Hán lẫn Nôm của cha ông, phải đành mai một đó là điều không thể tránh khỏi sau một sự đổi thay lớn, cũng như người đọc được chữ Nôm nay đã vắng dần. Lần đầu chuyển từ Hán Nôm sang Quốc ngữ, với tâm huyết gìn giữ gia sản văn hóa ông cha, mà cũng bị mất mát, thì lần này nếu thay đổi xảy ra, chắc chắn Văn hóa Việt sẽ không còn nữa. Nguyên do lũ An Nam cộng sẽ cấm không cho chuyển dịch, đơn giản là chúng muốn xóa sổ Văn hóa Việt!
Người Việt sẽ học cách viết mới, đương nhiên chỉ để đọc những gì đảng cho lưu hành, phương tiện in ấn trong tay đảng, chỉ cho phép xuất bản những gì là của đảng, mọi tài liệu văn hóa lịch sử cũ tự nhiên rụi tàn, đó là điều chắc chắn. Chuyện đã xảy ra, rập khuôn như miền Bắc chỉ được phép lưu hành những gì là của đảng, mà tất cả sách vở giáo dục, tài liệu văn hóa bao đời của ông cha, được trân quý giữ gìn bởi người miền Nam, đã bị đem đốt ngay sau Tháng Tư Đen, chỉ vì nó không là của đảng mà mang tội văn hóa đồi trụy, nhiều sách quý nay đã không còn vết.
Thay đổi cách viết lần này không như lần trước từ Hán Nôm, vì sẽ không có chuyện chuyển dịch bất cứ một tài liệu văn hóa nào, xét thấy không có lợi cho đảng, kể cả những gì lịch sử dù là thật nhưng nhạy cảm, những trang chính sử ghi lại các cuộc chống quân xâm lược truyền kiếp phương Bắc, cần phải xóa để cho hai nước sáp nhập vào làm một. Đã có rồi vì sợ phiền lòng quan thầy phương Bắc, mà bia ghi công Vua Quang Trung trên núi Dũng Quyết (Nghệ Tĩnh), hay những bia ghi lại chứng tích các trận chiến 1979 nơi sáu tỉnh biên giới đã bị đảng đục bỏ.
Cái gọi là ‘cải tiến’ cách viết, cho thấy đây là đốt sách không cần lửa, những sách mà đảng gọi là phản động theo thời gian sẽ rụi tàn, không khác gì trường hợp những tài liệu ghi bằng chữ Nôm, và người đọc được những sách đó đã không còn mấy. Rồi đây dân xã nghĩa được học Tiêq Việt, và chỉ đọc được những gì đảng phổ biến vì nó in theo lối mới, để mà biết Hai Bà Trưng đã dâng kiếm chuộc lỗi trước đền Mã Viện, và gọi Lý Thường Kiệt đánh Tống là hỗn. Dân Việt được dạy Hồ là cha già dân tộc, cội nguồn Việt từ giống Hán mà ra!
Không đọc được Chính Sử dân Việt (chống Tầu), chỉ đọc mỗi sử xã nghĩa! Những tài liệu tố cáo tên tội đồ bịp bợm Hồ chí Minh, hay cái đảng bán nước An Nam cộng, lúc đó vô dụng không đọc được thì không biết thế thôi… Không đọc được ‘Một cơn gió bụi’ thì sao biết được Hồ có một đứa con gái với Đỗ Thị Lạc, các tác phẩm của Tự Lực Văn Đoàn, không cần tịch thu, không cần cấm, không cần đốt, có ai biết đọc đâu mà lo, còn có đem đến cho, thì họ cũng đem bán ve chai để gói xôi, không biết đọc thì đâu biết giá trị, chuyện trân quý là cái không có.
Xin đừng coi chuyện đảng Ba Đình, đang thực hiện ‘cải tiến’ cách viết tiếng Việt là chuyện nhỏ, nó không hề nhỏ, đừng thấy cái ngố của Bùi Hiền mà cười, không cười được đâu, đây là chúng muốn xóa sổ cả một nền Văn hóa dân tộc, lý do chúng đưa ra rất ngô nghê, việc làm của chúng vụng về của loài ngu dốt, nhưng lại rất tai hại, cái mới được đưa ra, cái cũ lui vào bóng tối, thì chuyện tự rụi tàn của cái cũ xảy ra là lẽ tự nhiên thôi.
Xin mọi người hãy nhìn rõ đây là âm mưu cướp nước Việt, Hán hóa dân Việt của lũ giặc phương Bắc, với sự tiếp tay của đảng An Nam cộng, dùng cái gọi là cải tiến cách viết tiếng Việt để che dấu ý đồ xóa chữ Việt, hầu xóa luôn lịch sử lẫn nền văn học sử đất nước. Đến nước này không còn chần chờ được nữa, chần chờ là chết!
Xin nhớ cho họa diệt vong của dân tộc gần kề, mà đảng và nhà nước Ba Đình chính là kẻ nội thù, đang cố đẩy đất nước và dân tộc Việt đi đến chỗ diệt vong, phải chung tay đập tan đảng Ba Đình bán nước!
VIỆT NHÂN (HNPĐ)
__._,_.___
Monday, 4 December 2017
Miếng khi đói bằng gói khi no
Trong
những lần ngồi uống cà phê và “lai rai” nơi hải ngoại, một số anh em vẫn thường
nói chuyện về VN:
-Việt
nam bây giờ tốt hay xấu? Phát triển hay càng ngày càng lụn bại? Và sắp sa vào
vực thẳm? Nhất là quan tâm nói về đồng đội, chiến hữu, và bà con dân chúng sinh
sống ở quê nhà.
Một
anh bạn, không được vui: - Tôi qua đây (qua Mỹ) gần 30 năm, không lúc nào là
không nghĩ về VN, nhất là bà con, anh em giòng họ. Họ khổ, mình giúp họ. Tôi
gởi tiền và quà đều chi: Gởi cho để làm ăn sinh sống. Gởi tiền mỗi khi có thân
nhân đau yếu, bệnh hoạn. Gởi tiền xoay xài, cả gởi để cất nhà, sửa nhà, mua sắm
đồ đạc, mua xe v.v… Nhưng mà, hầu như gởi giúp hoài mà vẫn thiếu. Tôi cũng hết
hơi.
-Một
anh bạn khác: Gởi thì họ xài, và càng xài, càng mong muốn gởi thêm. Xài phí và
còn đua đòi với người khác, làm sao mà đủ được. Tuổi trẻ (cả người lớn) ở VN
bây giờ cũng đều ăn chơi hưởng thụ mịt mù. Tụi nó so sánh với nhau, đua đòi với
nhau.
-Một
anh khác: Thôi các ông ơi. Cái đám sâu dân mọt nước, cái đám đại gia và con
cháu đại gia: ăn xài trời long đất lở. Việt kiều mà về ăn xài còn thua, đừng
nói là con cháu bên nhà. So sánh, đua đòi với tụi nó, chỉ có nước chết…
Đại
khái là vậy. Lời ra tiếng vào. Nói toàn là nếp sống ở VN trong những năm gần
đây. Một đất nước đã thật sự đổi khác - đổi thay mọi thứ - Đưa đất nước đến
băng hoại, phí phạm của tiền, cuộc sống ăn chơi, đua đòi: cứ chạy, cứ bơi, cứ
bay, cứ nhãy, và… cứ lủi - lủi vô… ngõ cụt.
Một
số anh có ý quan tâm lo lắng, đặt vấn đề: Tại vì sao? Tụi CS, tụi cầm quyền thì
khỏi cần bàn. Chúng nó bây giờ, tất cả đều trở thành quỉ - có đứa đã thành tinh
– tàn ác, cướp bóc, gian manh, xảo trá, hút máu người. Mọi thứ xấu xa, nhơ bẩn
gì đều có cả… đã và đang rước thêm loài “quỉ chúa” về để đầu độc, giết hại toàn
dân. (Ý muốn nói là bọn Tàu đã được đưa vào khắp nước, và tàn phá dân tộc, quê
hương).
Thôi,
bây giờ không bàn tới cái lũ ôm chân Tàu bán nước. (Sẽ nói vào lúc khác). Bây
giờ, nếu ai thấy có lòng thì nên nghĩ đến dân mình. Nghĩa là: hiện giờ dân mình
đói khó, khổ nghèo không bao giờ dứt. Mình - đồng bào hải ngoại - phải nên tiếp
tục làm gì? Tiếp tục gởi tiền và giúp thân nhân. Tiếp tục làm từ thiện, cứu trợ
bão lụt, nhân tai xã lũ mất mùa. Giúp bà con, thân nhân để tiếp tục mà sống. Có
nên tiếp tục không? Và, nếu giúp, thì giúp thế nào?
Một
câu hỏi cho một bài toán khó Nghe đơn giản mà khó tìm giải đáp. Rất khó trả
lời?
Trên
40 năm rồi – có người sớm, có người muộn - hầu như không lúc nào đồng bào hải
ngoại, không ngớt giúp đở và đùm bọc quê nhà. Trải qua những tháng ngày khốn
khổ - phải nói là sinh tử - để vượt thoát chế độ, vượt thoát đất nước, vượt
thoát gông cùm. Nếu đưọc may mà sống, được định cư ở quốc gia nào đó. Thời gian
đầu thì vất vả và khổ, nhưng rồi lại chóng qua, và chí thú đổ công gầy dựng, có
được yên ổn cơ ngơi và một ít của tiền thì: dù chưa là đủ, cũng dành dụm, nhín
nhúc mà gởi tiền về giúp thân nhân, ruột thịt ở quê nhà. Vì họ đang khốn khó,
và khổ hơn mình.
Có cái thì giúp qua cơn thắt ngặt, hiểm nghèo như: ốm đau,
bệnh hoạn, hoặc cùng kiệt, khốn đốn. Giúp cho 5-3 trăm, 1,000 đô, coi như là
đáng giá. Và cũng vì “ý nghĩa cao đẹp” này mà từng người, từng nhóm, từng gia đình
đều có đở đần giúp đở. Rồi dần khá hơn nữa thì giúp cuộc sống yên ấm, có nhà
cao đẹp, đồ đạc đủ đầy, để không phải kém chi ai. Và từ đó, đi đến “lạm dụng”.
Một gia đình không cần làm, con cái cứ ăn chơi, hàng tháng chờ của gởi về giúp.
Tốt có, xấu có, hay có, dở có, đã kéo dài hàng 3-40 năm. Để rồi, đến bây giờ,
cũng chẳng mấy khả quan, êm thấm. Có khi xin mà không được thỏa mản lại giận
hờn, trách móc. Quen tính ỷ lại, trông chờ. Không chịu lo, không phấn đấu. Càng
tệ hại hơn là nhờ có vun vít của tiền, lại đua đòi - chạy theo lũ quỉ “nhà kia”
- đi vào sa đọa. Một xã hội băng hoại, một đám người (đại đa số) mất tính tự
chủ, tự túc, mất lòng tự trọng - sống ích kỷ, tàn độc, vô luân, mất nhân tính.
Đầy dẫy những xấu xa, chỉ biết hưởng thụ, tranh đoạt. Chỉ biết của tiền, sung
sướng tấm thân là trên hết. Trong số này, góp phần không ít là thân nhân, bà
con thân thiết Việt kiều.
Có
phải chăng sự giúp đở không ngừng, không cần suy tính, đã “vô tình” góp phần
cho bao nhiêu là tệ hại? Được giúp đở và hưởng thụ đầy đủ, thân nhân đâu gặp
nỗi khốn khổ (như bao người khác), đâu biết được oan ức bất công, thống khổ,
đọa đày, đói rách lầm than của người dân đang bị áp bức, bị bốc lột đói khổ, để
sẵn sàng hòa mình vào cuộc đấu tranh chung. Đang hưởng thụ, đang được đủ đầy
thì cứ lo hưởng thụ, đâu cần phải đấu tranh? Cứ mặc kệ! Trước viễn ảnh một đất
nước, dân tộc sắp vào vòng nô lệ?
Lại
nữa, những đồng “đô la” (ngoại tệ từ nước ngoài) vô tình góp “cứu nguy” cho chế
độ đang hồi suy kiệt (kinh tế) để cứ vững vàng và tồn tại. Từ hơn 40 năm qua là
như vậy. Đàn “bò sữa” Việt kiều nặng lòng với thân nhân ruột rà máu thịt đã
dưỡng nuôi cho bầy quỉ dữ mập mạnh để tồn tại, để có thêm sinh lực đàn áp người
dân. Đã đến lúc cần ngưng ngay “dòng sữa ngọt” Việt kiều, từ lâu đã góp phần
dưỡng nuôi chế độ.
Có
khốn khổ đồng đều, có bị áp bức, có phải bị chịu đựng toàn diện, thì sức đấu
tranh mới đồng loạt. Chiếc “đòn bẩy” một khi đã bị dồn nén cùng cực, thì sức
bật mới tối đa. Tự nhiên là thế. Hãy cố nén tình thương (đối với thân nhân) - trước
mối nguy dân tộc – hãy tiếp tay làm suy kiệt kinh tế. Tức là góp phần làm cho
chế độ CSVN sớm tiêu vong.
Sự
việc thứ hai: Việt kiều về quê hương vui chơi hưởng thụ.
-Một
anh (cấp tá QLVNCH củ trước kia) về quê hương VN, xum xuê với bộ dáng khá bảnh
và sang trọng. Đi bên là một “cô bé” mới vừa quen biết vằ dắt đi chơi một số
nơi từ mấy ngày nay. Tại một khu resort khá thanh lịch. Anh và nàng vun vít -
một cặp “nhân tình” tuổi đáng cha con. Anh đi qua một đám (ba tên): một xe lăn
cụt một tay, tay kia với xấp vé số để thành xe, mời mọi người giúp dùm mua vé
số. Một anh chống nạng, cái thùng thuốc lá với quai dây choàng qua cổ, chân cà
nhắc lê la chào mời người mua. Và anh thứ ba quảy chùm xâu nem, nhanh nhẹn. Mời
quí ông: mua vé số - mua thuốc lá, mua nem… Trông dáng gầy gò, có phần tôi
nghiệp. Những gương mặt sau trên 40 năm, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Phong
độ người lính ngày nào mất hết. Chỉ còn những tấm thân lam lũ vĩa hè. Nhìn họ,
phần nào cảm thông, thương hại động lòng. Người lính VNCH mình bây giờ, nếu còn
đều rất thương tâm – đâu khác mấy “ông” ngày nào.
-Này
các anh! Các anh có thể lại đây. Tôi muốn hỏi thăm – anh bảnh bao VK lên tiếng
–
-Xin
lỗi, các anh là lính, quân nhân quân đội VNCH trước kia?
Anh vé số nhìn lên. Anh bán
nem ngó lại. Và anh bê tùng thuốc bằng 2 đây mang qua cổ cũng quày quả tới.
Không ai nói lên lời gì để xác nhận.
Anh (thiếu tá) nhướn mắt dò la hướng về một anh, và được trả
lời: - Không, chúng tôi không là quân nhân, không là lính VNCH. Mà là kẻ đi bán
vé số, bán thuốc dạo, bán nem chua để kiếm sống qua ngày. Người lính VNCH không
còn nữa.
-Không.
Nhìn một trong ba anh. Một người tôi thấy hơi quen. Có phải anh là Trung sĩ… Tiểu
đoàn… Biệt động quân? Tôi là thiếu tá… tiểu đoàn trưởng đây.
-Không phải.
Th/tá… TĐT/BĐQ…
Tôi nghe nói ông ấy đã chết rồi. TĐ…/BĐQ ngày ấy tan rả, và ông ta đã chết.
-Không. Chính tôi là th/tá… đây!
Ba anh lần lượt bỏ đi. Ông
th/tá cố đi theo và móc bóp (từ chiếc túi xách tay của cô nàng), móc ra trao tặng
các anh mỗi người tờ giấy 500.000 VNđồng. Xin tặng các anh đây.
-Xin lổi! Chúng tôi không cần
đâu. Chúng tôi tự lây lất kiếm sống được. Ông nên để tiền mà đi du hí.
Anh
(th/tá) tự cảm thấy một nỗi buồn - buồn xót xa - Gặp một “thằng em” đồng đội –
nói chung là cả ba đứa - vẫn là đồng đội, chiến hữu sinh tử ngày xưa. Bây giờ
muốn giúp tụi nó, tụi nó đang khổ, đang cơ hàn, thiếu thốn. Có ý giúp mà không
giúp được. Không đứa nào chịu nhận. Thà là nó chịu số phận đói khổ lang thang,
lê lếch kiếm sống bằng sức lực với tấm thân còm cỏi, không lành lặn. Tụi nó đã
mất hết - mất mọi thứ… ngày xưa. Bây giờ thì cũng chẳng có gì, ngoài tính khí
ngang tàn và lòng tự trọng.
Anh
(th/tá) bỏ cuộc vui du hí với em bé trẻ đẹp nõn nà (đáng tuổi con mình). Đã mất
đi, và mất hết: tính ngang dọc tự hào - tự hào hồi xưa là vang lừng một thuở.
Mất cái tính cách của cấp chỉ huy ngày trước đồng cam cộng khổ, cùng sinh tử
với đồng đội, được kính yêu thương mến. Mất hẳn, mất hết. Có chăng là tự hào,
tự mản, cái thứ của ngày hôm nay là sang cả một Việt kiều - Vun vít, vui chơi và
hưởng thụ.
Nỗi
xót xa, buồn bã cứ đeo đuổi lân la, theo ông về khách sạn với một đêm không ngủ
được. Đau buồn, hổ thẹn, tiếp tục cùng ông về lại đất nước định cư… Bây giờ,
ông là kẻ sang giàu. Nhưng sang giàu, mà chưa chắc đã làm tròn “sứ mạng”…
Chuyện
của ông được kể tại một quán cà phê. Một vài bình luận cho vui:
-Bình
luận thứ nhất: Đã đi du hí, vui chơi sao lại buồn? Nhất là đi chơi với “cháu
gái” VN còn măng trẻ bên cạnh. Xá gì mấy thằng “đồng đội” cơ hàn. Cho tặng một
ít tiền đã là thể hiện chút tình chiến hữu. Rất tiếc là tụi nó… chê ít?
-Bình
luận thứ hai: Làm như vậy, tạo nên những phản cảm:
Thứ
1: gây tủi buồn, bất bình cho những người lính. Trong sa cơ thất thế, sống vất
vả khổ nghèo, sống lê la và nhìn thấy cấp trên của mình - một thời hết dạ hết
lòng cùng chiến đấu. Nay được giàu có vẻ vang sang cả, về vun vít ăn chơi. Bỏ
ra một ít tiền gọi là cho (một hình thức như là bố thí) tự nhiên như gợi lên
cái gí như là thương hại, hơn là giúp (đồng đội) thành tâm, chí nghĩa chí tình.
Thứ
2: đối với đồng bào dân chúng đang đói nghèo khốn khổ dưới một xã hội tàn bạo,
rẻ rúng người dân. Sự hiện diện của những Việt kiều (cùng là đồng bào mình) ăn
xài phung phí, ăn chơi vun vít, khiến người ta nghĩ đến cái loại người xa lạ,
vô tình, vô nghĩa, mất gốc, quên cả giống nòi. Thà nhìn thấy như người ngoại
quốc, mà ít thấy đau. Đàng này, cũng là con người cùng một dân tộc như mình,
bây giờ giàu sang ăn chơi hưởng thụ (trước cảnh khốn khổ như họ). Họ thấy bất
mản, bất bình, họ xa lánh, khinh thị, cũng là phải thôi. Không chửi, không
nguyền rủa đã là phúc.
Thứ
3: Việt kiều tung tiền về nước ăn chơi làm lợi cho ai? Cái lợi trước nhất là
giúp chế độ - một chế độ tàn ác với dân – Giúp chúng có thêm tiền để sung
sướng, để củng cố quyền hành, phương tiện, để tiếp tục đàn áp, thống trị người
dân. Vô tình, giúp sức làm khổ thêm dân tộc.
Thứ
4: Tiếp tay cho đám trẻ (phần đông là con cháu đại gia, con cháu cấp lãnh đạo)
ăn chơi sa đoạ, làm xấu xa, băng hoại xã hội. Quí VK có nhìn thấy ra được
không? Hay là, ỷ có tiền thì cứ thỏa thích vui hưởng, bất kể gì đến những tổn
hại gây nên.
Đối
với bọn cầm quyền. Hồi trước thì chúng chửi bới, lên án kết tội: bọn chạy theo
ôm chân đế quốc để hưởng bơ thừa sữa cặn. Bây giờ, thấy có tiền, thì tụi nó ve
vản o bế tưng tiu nói tốt. Càng bỏ tiền nhiều, càng về vui thú ăn chơi vun vít
(với bao thứ mà chúng tạo ra cho). Được hưởng thụ, được vui sướng thì quên đi
mọi thứ: đánh mất lương tâm, mất đi tính người, mất lòng tự trọng, để thỏa mản
vì những thứ dục vọng thấp hèn. Vinh sang hay là điếm nhục? Nhìn từng đám VK
kéo nhau về quê hương VN ăn chơi hưởng thụ, người ta không khỏi đau lòng, nguyền
rủa rẻ khinh.
Ngững
năm tháng gần đây, kinh tế bạo quyền đang đi vào sa sút. Cạn kiệt đồng tiền, nợ
nước ngoài chồng chất. Chúng nó làm mọi cách để vơ vét (đô la, vàng bạc) -
những thứ có khả năng trả nợ, và cứu vãn một chế độ bị lệ thuộc và trên đà suy
vong – Thì: những đồng đô la nước ngoài - ngoại tệ mạnh – là thứ mà chế độ rất
cần. Và Việt kiều lại là mục tiêu rất được chế độ chiếu cố. Chúng đang bằng mọi
cách để chiêu dụ VK, mời gọi VK về Việt Nam. Quí vị nghĩ sao? Đất nước (trong
cơn hấp hối) đang rất cần quí vị đó? Những VK yêu nước. Những khúc ruột ngàn
dặm yêu thương? Về nước vun vít ăn chơi Về nước với mọi ân cần ưu ái. Về với sự
hân hoan đón mời… Bạo quyền đang rất là mong mõi. Chưa kể: bao chất độc hại do
bọn Tàu cộng “thoải mái” đưa vào trên khắp đất nước VN.
Thì
như vậy: Đã đến lúc Việt kiều nên ngưng về quê hương ăn chơi hưởng thụ. Chỉ
thêm góp phần duy trì sự khổ đau cho dân tộc, tàn hại đất nước VN ta.
“Hiệp
ước Thành Đô” do đảng ta (CSVN) ký kết với Tàu cộng từ năm 1990 (4/9/1990), hứa
giao nạp đất nước Việt Nam trong thời hạn 30 năm, để cứu lấy Đảng, để được sống
còn và để được củng cố quyền lực thống trị. Tin tức, dầu rằng Đảng luôn bưng
bít, ém nhẹm. Nhưng, hôm nay, thì đã được loan tải khắp cùng. Hầu như không một
ai là không hay biết.
Khẳng quyết đó là sự thật. Nhìn về đất nước, từ 10 – 20
năm qua, và cho đến hôm nay: Đảng CSVN và bạo quyền đã nhượng bộ cho Tàu mọi
thứ: biên giới, biển đảo (ngoài khơi). Những cơ sở, nhà máy của Tàu, hay do Tàu
hợp đồng xây dựng trên khắp đất nước VN. Những khu, vùng “tự trị”. Những bóng
dáng người Tàu có mặt, sinh sống ở đều khắp mọi nơi.
Chúng muốn làm gì thì làm,
không ai dám động, không ai dám cản. Bạo quyền đảng ta thì “hèn với giặc, ác
với dân”. Sẵn sàng đánh đập, bắt bớ, nhốt tù mọi hành vi dân ta nổi lên chống
lại Tàu cộng…
Người
ta đang nhìn về đất nước Tây tạng của hôm nay, và từ 58 năm về trước (từ ngày
Tây tạng thuộc Tàu – 1959). Và bao người tự hỏi: Rồi đây, đất nước dân tộc Việt
Nam ta về đâu? Và rồi sẽ ra sao? Mọi việc sẽ được “đảng và nhà nước lo”. Nếu
toàn thể dân tộc Việt nam ta vẫn cứ yên tâm - vẫn chờ, vẫn đợi.
Dan
Nguyen
Posted
by: Nang <
__._,_.___
Subscribe to:
Posts (Atom)
Featured post
Popular Posts
Popular Posts
-
Subject: Động đất tại California tiếp theo. C ả nh b á o m ớ i nh ấ t v ề đ ộ ng đ ấ t li ê n ho à n ở California: Con s ố 5 tr ậ n ...
-
Từ “Kẻ ám sát cánh đồng” đến “Chuyện làng Nhô”, một sự lưu manh tột cùng của những kẻ bồi bút văn nôTừ “Kẻ ám sát cánh đồng” đến “Chuyện làng Nhô”, một sự lưu manh tột cùng của những kẻ bồi bút văn nô Đỗ Trường (Danlambao) – ...
My Blog List
-
-
-
BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP - https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/ https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM Chuyện Xứ Xã Nghĩa rpedn...1 year ago
-
-
5 Kỷ Lục Thế Giới Dành Cho Ẩm Thực Việt Nam - WATCH LIVE NOW : NHỮNG CA KHÚC HAY NHẤT CỦA HOÀI AN [14 Ca Khúc] (Super HD Videos) https://www.youtube.com/playlist?list=PLNBxCTIUVE70m607mVC5vUdM...4 years ago
-
-
-
-
-
-
-
https://www.facebook.com/reel/802490438523735 - https://www.facebook.com/reel/8024904385237355 months ago
-
-
-
-
-
Đây là lý do tại sao bạn nên nằm ngủ nghiêng về bên trái - From: *VUONG DANG* < Date: Sun, Nov 22, 2020 at 8:10 PM Subject: Fw: Đây là lý do tại sao bạn nên nằm ngủ nghiêng về bên trái/Why Sleepingon Your Left ...3 years ago
-
-