ĐẤU
TRANH NHÂN QUYỀN:
SỰ VÔ MINH HAY NỖI Ô NHỤC CỦA
NHỮNG KẺ VONG BẢN
Lòng yêu nước là
tình yêu kiên định, tuyệt đối với quốc gia, không phải là sẵn sàng phụng sự nó
mà không phê phán, hay ủng hộ những yêu sách không chính đáng, mà là thẳng thắn
đánh giá những tội lỗi và thói xấu của nó và sám hối cho chúng.
Patriotism
means unqualified and unwavering love for the nation, which implies not
uncritical eagerness to serve, not support for unjust claims, but frank
assessment of its vices and sins, and penitence for them.
Aleksandr
Solzhenitsyn
Tôi chỉ tiếc rằng
tôi chỉ có một đời sống để hy sinh cho Tổ quốc
I only regret
that I have but one life to lose for my country.
Nathan Hale -
Last word 1776
Theo chu kỳ như
cái vòng xoay của đèn kéo quân, hàng năm cứ vào khoảng tháng 5 đến tháng 7 là
nhóm hoạt đầu bịp bợm người Mỹ gốc Việt ở Virginia, Maryland lại hâm nóng cái
thực đơn nhân quyền cũ kỹ, qua việc tổ chức công diễn vài hoạt cảnh gọi là Đấu
Tranh Nhân Quyền suốt mấy chục năm không thấy kết quả ở hải ngoại.
Năm 2013 là
lần thứ tư dự luật nhân quyền Việt Nam được đưa trở lại quốc hội Hoa Kỳ và tiếp
tục thất bại. Như thường lệ con đường đưa một dự luật thông qua hạ viện khá
nhanh nhưng hay bị tắc nghẽn khi lên đến thượng viện.
Trước đây người
ta đổ lỗi cho TNS John Kerry (phản chiến) đã ngăn chặn không cho cứu xét đạo luật
này (thật ra TNS John Mc Cain phái diều hâu cũng vẫn gác dự luật này qua một
bên vì nó không thể hiện đúng chính sách của Hoa Kỳ về Việt Nam nói riêng và
châu Á nói chung trong thời kỳ hiện nay). Hiện nay John Kerry đã rời khỏi thượng
viện trở thành đương kim Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao nên theo dư luận của một thiểu
số (lại bàn mò), lần này hy vọng Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam Năm 2013 mang
ký hiệu mới HR 1897 có thể sẽ được thượng viện Hoa Kỳ thông qua.
Vì thế không ai
ngạc nhiên khi mấy tên hoạt đầu háo danh đến mức bệnh hoạn như Đỗ văn Hội, Võ
Đình Hữu, vội vã tiếm danh CĐNVQGLBHK kêu gọi thành lập Ủy Ban Đặc Nhiệm (Task
Force Committee!!! Task Force là chữ chỉ dùng trong quân sự Cách dùng chữ này
cho thấy Đỗ Hội còn tệ hơn anh hoạn lợn Đỗ Mười nhiều) Vận Động Thượng Viện Hoa
Kỳ để đón gió, tranh công, chôm credit nếu dự luật HR 1897 được thông qua.
Sở dĩ gọi mấy gã
này là bọn tiếm danh vì chúng nhân danh đại diện 34 tổ chức cộng đồng
thành phố ở Hoa Kỳ mời họp qua ”teleconference” nhưng bị các tổ chức địa phương
tẩy chay nên chỉ có 13 người dự họp. Võ đình Hữu đành muối mặt kêu gọi bầu phiếu
qua email, cũng không có ai nên lại triển hạn. Rốt cuộc cũng chẳng có nhân vật
đại diện cộng đồng nào khác hưởng ứng.
Tuy nhiên trong
thực tế cho thấy HR 1897 không qua nổi thượng viện Hoa Kỳ đối với họ cũng chẳng
có gì đáng buồn, vì “thất bại là mẹ của thất bại sắp tới” giống như con gà mái
năm nay đẻ trứng thì năm tới cũng lại tiếp tục đẻ trứng, miễn sao lần nào sắp đẻ
trứng thì lại được cục ta, cục tác. Trường hợp Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam trở
thành một đạo luật (tuy chẳng có gì đáng gọi là thành công mà không chừng còn
“lưu xú vạn niên”) chắc chắn sẽ có một cuộc gấu ó, chia phe cắn nhau chí chóe
tranh công như “chúng khuyển tranh phân” khi Trúc Hồ lên tiếng tố cáo Nguyễn
Đình Thắng trong cuộc “vận động lịch sử của hàng nghìn đại sứ (sic)vào tòa Bạch
Ốc trong ngày lịch sử 5/3/2012”- theo ngôn ngữ khoa trương của Nguyễn
Đình Thắng, Nguyễn văn Khanh, Cao Quang Ánh, Trúc Hồ, Việt Dzũng, Nam Lộc, Võ
Thành Nhơn – Kết quả cuộc vận động tạo thành một đám đông ngớ ngẩn,
hỗn tạp, đi đứng ngơ ngáo trong tòa nhà quốc hội và trở thành “giai thoại tiếu
lâm tẽn tò” cho những phút trà dư tửu hậu trong cộng đồng
Thời kỳ đó
/2012, chúng tôi đã tặng cho Nguyễn Đình Thắng và đám bất lương lừa đảo Việt
Tân và lũ xướng ca vô loài SBTN một bài viết cặn kẽ và tỏ tường, tiên liệu trước
những chuyện sẽ xảy ra không trật mảy may.
Bởi vì tổng thống
Obama không dư thời gian để tiếp bọn hoạt đầu bịp bợm và nhân viên trong bộ ngoại
giao cũng không vô công rồi nghề ngồi nghe mấy ca sĩ hạng B của SBTN hát để rồi
phải hạ mình đi xin Việt Cộng cho một người Việt Nam như cậu Việt Khang nào đó
được phóng thích ra khỏi trại giam.
Việc vận động
thông qua đạo luật Nhân Quyền cho Việt Nam cũng không đạt kết quả bởi đạo luật
đó không tác động gì nhiều đến chính sách ngày càng nồng ấm của Hoa Kỳ đối với
Việt Nam.
Thực tế cho thấy
chẳng những Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam Năm 2012 mang ký hiệu mới HR 1410 bị
cho ra rìa mà cả quá trình vận động cho Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam Năm 2013
mang ký hiệu mới HR 1897 cũng phăng teo.
Ngày 5-3-2012,
Nguyễn văn Khanh, Trúc Hồ, Việt Dzũng, Nam Lộc, Cao Quang Ánh từng bốc láo gọi
là “ngày lịch sử?!”, Nguyễn Đình Thắng to mồm quảng cáo đây là chiến dịch lịch
sử tác động đến vận mạng dân tộc !!?!! và “những người hí hửng tưởng bở sẽ trở
thành những đại sứ đi làm lịch sử ,vào tòa Bạch Ốc gặp Obama, giờ chót ngả ngửa
ra khi biết bị lừa”.
Năm nay 2014, giọng
điệu của Nguyễn Đình Thắng đã hạ xuống, thay vì nổ như tạc đạn về “chiến dịch lịch
sử tác động đến vận mạng dân tộc !!?!! “Nguyễn Đình Thắng gọi “những lần ngu của
đám người bị bệnh thích chụp hình, ưa ca hát và hô khẩu hiệu” đó là những cuộc
“tổng diễn tập” giống như những cuộc thao dợt diễn hành hay tập trận quân sự
!.?.
Vận động nghị
trường ở Hoa Kỳ (lobby) thực chất là một hình thức mặc cả về PHIẾU và TIỀN (đút
lót qua tặng dữ donate) khi “không đủ chính nghĩa” để tranh thủ được sự ủng hộ
của các nhà lập pháp..
Sở dĩ những công
dân Mỹ gốc Việt không thâu đoạt được thành công trong các cuộc vận động nghị
trường nguyên nhân chính do không có đủ số phiếu quyết định thắng bại trong bầu
cử, không có tiền và cũng không có chính nghĩa (không có đường lối) để thuyết
phục các nghị viên ngoài việc “theo voi ăn bã mía” vì thế kết quả sau rốt chỉ
là vài tấm hình để làm “kỷ vật cho em”. Nguyễn Đình Thắng thừa biết những trò hề
đấu tranh này chẳng đưa đến kết quả nào cả nhưng mục đích của hắn là bao thầu
mượn số nhân sự Mỹ gốc Việt ngu đần hay mò lên Washington DC làm “đầu heo nấu
cháo”, lấy bằng chứng kiếm “funding” cho hắn . Đó mới là mục đích tối hậu.
Lý Tưởng và Mục
Đích của Người Việt Lưu Vong:
Người Việt Quốc
Gia vì không chấp nhận chế độ Cộng Sản nên mới bỏ nước ra đi mưu tìm phương thức
tiêu diệt, giải thể cộng sản để quang phục đất nước. Đối với Người Việt Quốc
Gia Chân Chính, dân tộc Việt Nam chỉ có Tự do, Dân chủ và Nhân Quyền khi Nhà Nước
Cộng Sản bị giải thể, Đảng Cộng Sản Việt Nam tự giải tán để trở về trong lòng
dân tộc.
“Vì thế hải
ngoại được xem như là an toàn khu để bồi dưỡng chính trị, học thuyết và kỹ thuật
đấu tranh chính trị, chiến tranh du kích làm hậu thuẫn cho những lực lượng còn
bám trụ ở Việt Nam”. Hải ngoại không phải là chiến trường, nghị trường
hay vũ đài chính trị nên “cái gọi là Đấu Tranh Nhân Quyền” bằng cách van xin
chúng ban phát nhân quyền, tự do, dân chủ tức là thừa nhận, đầu hàng Việt Cộng.
Xét ra còn tồi bại hơn bọn xin “hòa giải hòa hợp”. Tệ hơn nữa là còn cầu khẩn
ngoại bang gia ơn bố thí nhân quyền, dân chủ mà một số kẻ hoạt đầu còn giở giọng
“gái đĩ già mồm” biện minh cho đó là đấu tranh bằng hình thức “quốc tế vận”.
Chúng tôi đã viết
nhiều lần, nhiều bài với những bằng chứng cụ thể, minh bạch để chỉ rõ: Không có
một dân tộc quốc gia có độc lập tự chủ nào đi van xin một quốc gia khác ban bố
nhân quyền cho dân tộc của mình. Không có bất kỳ một quốc gia nào có thể ban
phát nhân quyền cho con người ở một quốc gia khác (thời mẫu quốc thực dân
Pháp và Mỹ bảo hộ Việt Nam đã chấm dứt lâu rồi hiện nay quốc dân đang nằm trong
thời kỳ Cộng Sản Thuộc ), và không có giai cấp thống trị nào dù ở quốc
gia dân chủ nào thực sự quan tâm đầy đủ đến nhân quyền và dân quyền cho người
dân. Bởi lẽ tất cả các giai cấp thống trị dù là tư bản hay cộng sản, đế chế hay
cộng hòa cũng đều phản động như nhau. Chế độ dân chủ pháp trị bản chất là
bá đạo chứ không phải là vương đạo, đế đạo.
Giá Trị Đích
Thực Của Nhân Quyền
Nhân quyền là những
giá trị, phẩm chất thiêng liêng tạo hóa ban cho con người và chỉ con người mới
có. Nhân quyền là quyền sống, quyền làm người, quyền tự quyết định vận mạng của
cá nhân và quyền được đối xử bình đẳng trước pháp luật, quyền tự quyết của dân
tộc. Chỉ có những phường nô lệ, bè lũ tay sai cho ngoại nhân, "cõng rắn cắn
gà nhà" mới tự đánh mất phẩm giá và liêm sỉ làm người để van lạy, xin xỏ
ngoại bang bố thí là ban bố chút nhân quyền ỷ lại, dựa dẫm. Nhân quyền chỉ thực
sự có giá trị khi từng con người bị ngược đãi tự đứng lên giành lại quyền sống,
quyền bình đẳng và quyền được mưu cầu hạnh phúc. Bởi vậy nhân quyền của một con
người, một dân tộc phải do chính con người và dân tộc của họ tự đứng lên đòi hỏi
giai cấp thống trị đương quyền bản địa phải thực thi nghiêm chỉnh những tiêu
chuẩn về quyền sống, quyền làm người mà tạo hóa đã ban cho từng con người
từ lúc bào thai hình thành trong bụng mẹ đến khi trở thành một con người của xã
hội. Tự bảo vệ quyền làm người là nhân cách, nhân phẩm, là cách sống có
phẩm giá, biết bảo vệ giá trị làm người. Con người không có liêm sỉ và phẩm giá
làm người thì chỉ duy trì được thứ quyền sống hèn mọn của loài cầm thú vì họ
không bao giờ đạt được “ý thức độc lập trong tư tưởng”, “tinh thần tự chủ trong
quyết định” để xác định thế nào là nhân quyền phù hợp với con người, và dân tộc
của họ.
Sở dĩ chúng tôi
thẳng thắn chỉ ra cái chiêu bài đấu tranh dân chủ, tự do và nhân quyền cho Việt
Nam không có chính nghĩa bởi những giá trị lớn lao như thế không phải là món
quà biếu không nên dù là siêu cường như Mỹ cũng không có thẩm quyền ban phát
dân chủ, tự do và nhân quyền cho một quốc gia, dân tộc nào khác.
Trong cuộc phỏng
vấn ngày 28 tháng 9 năm 2004, nhà bình luận O'Reilly của Fox News hỏi Tổng thống
Bush: "Người miền Nam Việt Nam đã không chịu chiến đấu cho tự
do của họ nên đó là lý do tại sao họ không có tự do hôm nay". ("The
South Vietnamese didn't fight for their freedom, which is why they don't have
it today.")
Ông Bush đáp gọn
: "Yes." (Đúng như vậy.). Quan điểm trong cuộc phỏng
vấn O’Reilly- Bush là quan điểm của công chúng Hoa Kỳ: “Freedom isn’t free”.
Khi trực diện với Bush và cả thế giới Nguyễn Minh Triết đã cũng thẳng thừng
nói: “Vietnam’s human rights record does not need to be fixed. “Vietnam has its
own legal framework,” he said, “and those who violate the law will be handled.”
Nếu dân tộc Việt
Nam đang bị cai trị dưới thể chế độc tài bạo trị nhận thấy không được hưởng
đầy đủ tự do, dân chủ và nhân quyền. Hãy đứng lên tự giành lấy bằng sức mạnh của
chính mình! Đừng bao giờ tin tưởng vào lời hứa hẹn của ngoại bang.
Bài học lịch
sử đau thương:
Lịch sử cận -
đương đại đã cho Người Việt Quốc Gia một bài học ô nhục dẫn đến kết quả hàng
triệu người lâm vòng tù tội, hàng triệu gia đình tan nát, hàng triệu người Việt
Nam phải bỏ nước lưu vong, chỉ vì không biết nêu cao tinh thần độc lập, tự chủ,
quen thói nô lệ, sống dựa dẫm vào thế lực ngoại bang, tôn sùng bố Tây, mẹ Mỹ,
quan thầy Liên Xô, ông Trung Quốc Vĩ đại.
Bài học đó khởi
đầu từ việc Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ quyết định chọn Việt Nam làm bãi chiến trường
tiêu thụ quân khí thặng dư từ đệ nhị thế chiến và thử nghiệm vũ khí mới nên tổ
chức mua chuộc bọn tay sai khố xanh, khố đỏ đảo chính, giết chết tổng thống dân
cử Ngô Đình Diệm, biến Việt Nam Cộng Hòa trở thành một chính quyền bù nhìn, hủy
diệt chính danh, chính nghĩa của Người Việt Quốc Gia trong cuộc chiến chống cộng
khiến toàn miền Nam rơi vào tình thế rối loạn.
Ngày 8 tháng 3
năm 1965 sư đoàn 9 Thủy Quân Lục Chiến Viễn Chinh Hoa Kỳ “tự nguyện” đột ngột đổ
bộ lên bờ biển Đà Nẵng, “tự nguyện” làm Đồng Minh Chống Cộng, dựng lên một
chính quyền tay sai để chống cộng dưới cây gậy chỉ huy của Mỹ, tất nhiên phục vụ
cho quyền lợi Mỹ. (1)
Bằng cớ, tổng thống
Nguyễn văn Thiệu đã tuyên bố công khai: “Nếu Hoa Kỳ mà không viện trợ cho
chúng tôi nữa thì không phải là một ngày, một tháng hay một năm mà chỉ sau 3 giờ,
chúng tôi sẽ rời khỏi Dinh Độc Lập!” hay như ”Mỹ còn viện trợ, thì
chúng ta còn chống cộng”.
Bộ trưởng Bộ Quốc
Phòng, Đại tướng Cao Văn Viên:“Chúng ta không có trách nhiệm về chiến tranh.
Trách nhiệm về cuộc chiến ở đây là của người Mỹ. Chính sách đó do họ đề ra,
chúng ta chỉ làm theo họ mà thôi!”..
Trong khi đó ở tại
miền Bắc , bọn Cộng Sản Việt Nam làm tay sai cho Quốc Tế Cộng Sản, Nga Hoa trực
tiếp điều động bởi Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai đã nhận quân viện của toàn khối
“Xã Hội Chủ Nghĩa” để tiến hành cái gọi là “Cuộc Kháng Chiền Thần Thánh Chống Mỹ
Cứu Nước” bằng cách thành lập “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam” tổ chức đồng
khởi, nổi dậy phá hoại miền Nam tự do bằng sức của, sức người từ miền Bắc xâm
nhập vào Nam qua con đường chiến lược vượt Trường Sơn có tên hiệu 559.
Bè lũ Hồ Chí
Minh, Lê Duẫn tự nhận là tiền đồn của phe Xã Hội Chủ Nghĩa ở Đông Nam Á và công
khai tuyên bố: Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc.
Nhưng chỉ sau
ba năm trực tiếp đưa quân vào Việt Nam, năm 1968, Hoa Kỳ ép Việt Nam Cộng Hòa
ngồi vào bàn hội nghị ở Paris một cách bất bình đẳng trong đó Hoa Kỳ và Bắc Việt
đối thoại trong tư thế kẻ bề trên, chủ nhân ông. Việt Nam Cộng Hòa cùng Cách Mạng Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt
Nam đóng vai trò tay sai hạ cấp. Sau hơn năm năm thương thảo,
đến năm 1973 Hoa Kỳ buộc Việt Nam Cộng Hòa ký vào bản án tử
hình có cái tên mỹ miều là “Hiệp Định Paris về chấm dứt chiến tranh, lập
lại hoà bình ở Việt Nam 27/1/1973”.
Hành động phản bội
chưa dừng lại ở đây, sau khi đã bàn bạc, chia chác quyền lợi với Trung Cộng qua
trò ngoại giao bóng bàn từ năm 1972, đến năm 1974, Hoa Kỳ bật đèn xanh cho
Trung Cộng đánh chiếm Hoàng Sa và năm 1975 quyết định bỏ mặc Việt Nam Cộng Hòa
cho Quốc Tế Cộng Sản thanh toán.
Dinh Thống đốc
Nam Kỳ của thời Pháp thuộc có tên là dinh Norodom được tổng thống Ngô Đình Diệm
đổi tên là Độc lập năm 1955, còn gọi là Phủ đầu rồng nơi đặt chính quyền trung
ương để ghi dấu khởi đầu xây dựng nền độc lập, tự chủ của
thể chế Việt Nam Cộng Hòa non trẻ thất thủ vào ngày 30 – 4-
1975. Toàn dải dất Đông Dương hoàn toàn bị lọt vào tay những người Cộng Sản.
Người quốc gia Việt- Miên- Lào không còn tấc đất dung thân. Tiếc thay dân tộc
Việt Nam chỉ có thành phần lãnh đạo “vị thân vong quốc” như Nguyễn văn
Thiệu, Trần Thiện Khiêm, Cao văn Viên nhân cách không cao bằng đế giày hoàng
thân Sirik Matak của tiểu quốc Khmer.
Mất nước (mất thể
chế) là mối nhục lớn nhất của một kiếp người, một dân tộc! Nhưng đám bồi thần
triều đình Thiệu Khiêm và bọn người nô lệ vong bản Việt Nam đã bất cố liêm sỉ,
ngu dốt, không tiêu hóa được bài học lịch sử vô cùng đắt giá, không dám thừa nhận sự
thật là hành động phản bội trắng trợn của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ đã khai tử thể
chế Việt Nam Cộng Hòa và tàn hại dân tộc ta. Ngón đòn phản bội hiểm độc đó
thực sự là một tội ác có tính chất diệt chủng với cả ba dân tộc Việt Nam, Khmer
và Lào. Ngón đòn hiểm độc đó còn di hại cho các dân tộc Đông Dương nhiều thế kỷ
mai hậu vì sự phân hóa, băng hoại tình lân bang, tình gia tộc và tình dân
tộc do ảnh hưởng của chiến tranh ý thức hệ ngoại lai.
Thử hỏi qua bài
học phản phúc kinh hoàng đến như vậy thì “miếng “bánh vẽ nhân quyền” treo
trước miệng đám ngưu mã hiện nay có lấp đầy nấm mộ lịch sử Việt Nam Cộng Hòa,
có giải oan được cho những vong hồn phiêu dạt trong lòng Biển Đông thăm thẳm và
trên những cánh rừng nhiệt đới u tịch vùng ba biên giới, có đắp lại được mộ phần
cho những tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã nằm xuống trong cuộc chiến
bảo vệ tự do của tổ quốc Việt Nam và thế giới?
Cựu TNS tiểu
bang Massachussettes, John Kerry đương kim ngoại trưởng Hoa Kỳ, khi bảo trợ cuộc
điều trần của ông Hà văn Sơn, cựu Biệt Kích Lôi Hổ, đại diện của Vietnamese
Commando trước Uỷ Ban Đặc Trách Tình Báo Thượng Viện tại Quốc Hội Hoa Kỳ để
thông qua một đạo luật liên quan đến Chiến Tranh Việt Nam vào ngày 19 tháng 6
năm 1996 đã thay mặt Quốc Hội Hoa Kỳ, Chính Phủ Hoa Kỳ nhận lỗi với những chiến
sĩ Việt Nam có phẩm giá, trí dũng bị Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ phản bội trước chủ
tọa đoàn và công luận như sau:
Trích:
“ ….. We know
the difficulties of that time. We know what it did to the country. We know the
road and journey we've traveled since then. And I think all of us are anxious
to continue the process of healing. And that is more important in many regards,
and in many ways that is exactly what this effort is about.
But we should
understand what happened so that such a choice is never made again. We're here
simply to do the right thing. And it is important not to compound the judgment
that was exercised during the 1960's by avoiding a better judgment and our
responsibility today. We can't bring anybody back to life. We can't make up for
the extraordinary suffering or for the torture or for the years of having
turned away from these fighters. But we can honor their service, and we can
make it clear to those who wish to join us in the struggle for freedom and
democracy in the future, that we are a
country big enough to admit mistakes, and strong enough to understand our clear
sense of responsibility and duty and to move to rectify mistakes when they are
made. And that while sometimes individuals may make a mistake, as a country, we
are a people with extraordinary generosity, a great country, that will always
honor and thank those who fight with us in common cause.”
Tạm dịch
“…Chúng tôi
biết những khó khăn của thời điểm đó. Chúng tôi biết những gì nó đã làm cho đất
nước. Chúng tôi biết con đường và cuộc hành trình, chúng ta đã đi qua kể từ đó.
Và tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều sốt sắng để tiếp tục quá trình hàn gắn. Và
đó là điều quan trọng hơn cả trong nhiều mối quan tâm, và bằng nhiều cách đó
chính xác là những gì mà nỗ lực này hướng tới.
Nhưng chúng ta nên hiểu những gì đã xảy ra để cho một sự lựa chọn như vậy
sẽ không bao giờ được tái diễn. Chúng ta ở đây chỉ đơn giản là để làm điều
đúng. Và điều quan trọng là không để hợp thức phán định đã được thực hiện trong
thập niên 1960 bằng cách hủy bỏ một bản phán định tốt hơn và đầy trách nhiệm của
chúng ta ngày hôm nay. Chúng ta không thể mang bất cứ ai trở lại cuộc sống.
Chúng ta không thể bù đắp cho sự đau khổ bất thường hoặc bị tra tấn cho những
năm tháng đã quay lưng lại với những người chiến sĩ. Nhưng chúng ta có thể tôn
vinh tinh thần phục vụ của họ, và chúng ta có thể làm sáng tỏ đối với những người
muốn tham gia với chúng ta trong cuộc đấu tranh cho tự do và dân chủ trong
tương lai, rằng chúng ta là một quốc gia lớn, đủ để thừa nhận sai lầm, và đủ mạnh
để hiểu ý nghĩa rõ ràng trách nhiệm và bổn phận của chúng ta và tiến lên để khắc
phục sai lầm khi chúng đã xảy ra. Và rằng trong lúc đôi khi cá nhân có thể tạo
ra một sai lầm, như một quốc gia, chúng ta là một dân tộc có lòng hảo tâm phi
thường, một đất nước tuyệt vời, mà sẽ luôn luôn tôn trọng và cảm ơn những người
chiến đấu với chúng ta trong lý tưởng hằng hữu. "
Hết trích
Nhìn lại hoạt cảnh
những tên vô liêm sỉ và những tổ chức tiếm danh, mạo danh và bêu danh Người Việt
hải ngoại làm những trò điếm nhục, dựng chiêu bài đi xin xỏ nhân quyền bánh vẽ
cho người dân Việt Nam ở quốc nội để kiếm chút danh hão, càng thấy rõ sự bất lực,
vô dụng, ngu đần của những kẻ “vị thân vong quốc”, những con người
có chút khoa bảng chuyên môn để kiếm sống nhưng hoàn toàn thiếu nhận thức, thiếu
căn bản giáo dục về lòng ái quốc, phẩm giá và đạo lý làm người. Vì thế những
trò hề đấu tranh nhảm nhí để kiếm chác ở hải ngoại hiện nay chỉ làm hoen ố phẩm
chất của những người ái quốc chân chính lưu vong mà thôi.
Trong sách Luận
ngữ - Chương 20- thiên Tử Lộ (XIII/20) đã ghi lại một cuộc đối thoại dài giữa
Khổng tử và Tử Cống, học trò nổi tiếng ở khoa ngôn ngữ ngoại giao (Tiên tiến,
XII/2). Chủ đề cuộc đối thoại là câu hỏi của Tử Cống: "Phải làm thế
nào mới đáng được gọi là kẻ sĩ?"
Trích:
Tử Cống hỏi:
“Phải như thế nào mới đáng được gọi là kẻ sĩ?”
Khổng tử trả
lời rằng: “Giữ mình có liêm sỉ, đi sứ bốn phương không để nhục mệnh vua. Như vậy
có thể gọi là kẻ sĩ.”
Tử Cống lại hỏi:
“Dám hỏi bậc dưới đó phải ra sao?”
Trả lời: “Họ
hàng khen là người hiếu, xóm làng khen là người đễ.”
Tử Cống lại hỏi:
“Dám hỏi bậc dưới nữa phải ra sao?”
Trả lời: “Lời
nói đáng tin cậy, làm việc có hiệu quả; tuy rằng bụng dạ hẹp hòi cố chấp đi
chăng nữa cũng vẫn đáng xếp bậc ba kế đó.”
Tử Cống lại hỏi:
“Những người làm quan đời nay (ở nước Lỗ) thì sao?”
Khổng tử nói:
“Ôi! Hạng người nhỏ mọn như cái đấu, cái sao ấy có đáng kể gì!"
(Luận ngữ
chính văn, Tử Lộ XII/20, bản chép tay xưa truyền lại)
Hết trích
Tất nhiên những
tên trong các tổ chức tự phong ở hải ngoại đang mạo danh đồng bào tỵ nạn
đi xin xỏ thứ “bánh vẽ nhân quyền” không phải là kẻ sĩ
Việt Nam, không phải những sứ thần của dân tộc Việt Nam và dĩ nhiên không phải
là những người Việt Nam yêu nước, lại càng không phải những chiến sĩ cách mạng
nuôi ý chí giải phóng đất nước khỏi ách cai trị của tập đoàn cùng hung cực ác,
buôn dân, bán nước Cộng Sản hiện nay.
Bọn người này chỉ
là những tên vong bản vô liêm sỉ, nô lệ vọng ngoại, những tên “bồi thần”, tay
sai mạt hạng đã làm nhục cả đại khối Người Việt Tỵ Nạn và toàn dân tộc Việt
Nam, đang làm chuyện để tiếng xấu muôn đời…..Đám hoạt đầu này không có tư cách
nào thay mặt cho Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại và lại càng không có tư cách nói
thay cho người dân quốc nội.
Bọn người này đã
mất tư cách tỵ nạn chính trị của những người lưu vong vì mệnh nước; dựa theo luật
pháp của tất cả các quốc gia đương đại; một người thay đổi quốc tịch, tuyên thệ
trung thành với một quốc gia khác xem như đã đoạn tuyệt với quốc gia nguồn cội.
Trên phương
diện tinh thần, người ái quốc chân chính chỉ có một tổ quốc, một dân tộc để
trung thành phục vụ nên Người Việt Quốc Gia Chân Chính tuy phải lưu vong vì bị
phản bội trong cuộc chiến tranh xung đột ý thức hệ, nếu còn mang trong lòng quyết
tâm quang phục đất nước không bao giờ chấp nhận vong thân chính trị để đổi lấy
quyền lợi vật chất, kinh tế.
Khát vọng độc
lập, tự chủ của dân tộc Việt Nam thể hiện qua những cuộc đấu tranh trong gần một
thế kỷ đã trải qua “thời đại mù quáng” bởi những ánh hào quang giả dối của các
trào lưu tư tưởng, chủ nghĩa ngoại lai dẫn tới cuộc xung đột tương tàn đẫm máu
người Việt Nam do các thế lực quốc tế đạo diễn.
Sau kết thúc thảm
hại của thể chế Việt Nam Cộng Hòa vì sự phản bội của Hoa Kỳ và nỗi thống khổ cơ
hàn của dân tộc Việt Nam dưới sự cai trị của tập đoàn tay sai của Quốc Tế Cộng
Sản gần 40 năm nay đã giúp những Người Việt Ái Quốc Chân Chính nhận rõ con đường
tiến lên của cách mạng Việt Nam. Thể chế bạo trị của đảng Cộng Sản Việt Nam hiện
nay đang cầm quyền cai trị với gần 4 triệu đảng viên được “tư sản và tư bản
hóa” đã đánh mất lập trường và phản bội lý tưởng của giai cấp
vô sản nên sự tồn tại nghịch lý của chúng chỉ còn một thời đoạn ngắn
ngủi.
Những thay đổi
có tính cách tiến bộ ở quốc nội sẽ xảy ra theo đúng quy luật của lịch sử do áp
lực từ khát vọng của quốc dân và ảnh hưởng tác động của những thành phần
ái quốc chân chính tiềm phục đợi chờ một cuộc đồi thay. Đó là một thực tế không
phải bọn cầm quyền tự nguyện cũng không do
sự can thiệp của ngoại bang như giấc mơ được khai hóa, được ban phát Nhân Quyền,
Tự Do, Dân Chủ của những kẻ vong thân, nô lệ, vọng ngoại.
Lịch sử đã chứng
minh những vấn đề quốc gia, dân tộc chỉ có thể giải quyết bằng nội lực, di sản
quốc gia, trí tuệ, khí phách của dân tộc chứ không thể học theo Lê Chiêu
Thống, Nguyễn Ánh để phải chịu “nghìn năm bia miệng” mang tội “rước voi về dày
mả tổ” vì không một đám ngoại nhân nào yêu thương đất nước, dân tộc của
chúng ta nếu chính chúng ta không biết yêu thương lấy đất nước và dân tộc của
mình. Dân tộc Việt Nam phải tự làm chủ đất nước, tự quyết định lấy vận mệnh của
dân tộc, chứ không thể làm nô lệ, tay sai phục vụ cho lợi ích của ngoại
bang và những thế lực quốc tế như thời đại mù quáng đã qua.
Kim Âu
Feb 15/2014
Nam quốc
sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên
định phận tại thiên thư
Như hà nghịch
lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành
khan thủ bại hư
(2) Qua 20 năm, Liên Xô, Trung
Quốc và các nước xã hội chủ nghĩa đã viện trợ cho Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tổng
khối lượng hàng hóa là 2.362.581 tấn; quy đổi thành tiền là hơn 7 tỉ rúp (tương
đương 6,8 tỉ USD), trong đó hơn một nửa là viện trợ quân sự, còn lại là viện trợ
kinh tế.