heo VN


Image result for coronavirus

VN là chổ xả rác cho bọn tàu, người VN tỉnh ngũ đi.





ĐỐT LŨA ĐI EM ĐỂ DIỆT QUÂN THÙ.



https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiawWm0mrEB_hcAesPVxwoBJelVLAqPb8O0CUvAO_9p5nbh9eDsduClHNeAVWV40wHXI4rTTmj6G0DOp08i-ajnN_e5bv1h0eVz8g_3kQAVE2Wj-x4w84-n5q_1Zdji8bD8xH7PfSrUcqo/s1600/Vi+moi+truong+trong+sach+cho+Viet+Nam+.jpg

ĐỐT LŨA ĐI EM ĐỂ DIỆT QUÂN THÙ.
Biểu tình 5/3/2017
Image result for bom xang
https://www.youtube.com/results?sp=EgIIAg%253D%253D&q=bi%E1%BB%83u+t%C3%ACnh+2017

Saturday, 11 June 2016

Một lũ ký sinh trùng


Một lũ ký sinh trùng











CTV Danlambao - Theo báo cáo của Viện Nghiên cứu Kinh tế và Chính sách (VEPR) thì hàng năm đảng CSVN đã rút tỉa tài sản của nhân dân, tổng cộng khoản 14.000 tỷ đồng, để chi cho các "tổ chức quần chúng", hay chính xác hơn là những cái vòi bạch tuột của đảng. 6 con ký sinh trùng loài sản này gồm có Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, Hội phụ nữ, Hội nông dân, Hội cựu chiến binh, Đoàn thanh niên và Công đoàn.

Đám ký sinh trùng này đã hút khoản 1,7% GDP, một con số cao hơn ngân sách dành cho Bộ Nông nghiệp, gấp đôi ngân sách dành cho Bộ Y tế, Bộ Giáo dục và gấp 5 lần số tiền dự chi cho lãnh vực Khoa học Công nghệ.


Trong 6 con sinh trùng này thì Mặt trận tổ sản chuyên trách chuyện đấu tố, gạch tên những ai ra ứng cử theo lòng dân mà không hợp ý đảng. Hội phụ nữ chuyện mảng giả danh côn đồ, bịt mặt đánh ghen những thành phần quần chúng yêu nước nhưng không yêu đảng. Đoàn thanh niên chuyên trách phần cuồng Hồ, học tập theo gương đạo đức Trần Dân Tiên và làm hàng rào chắn ngăn cản người dân xuống đường chống Tàu khựa. Riêng Công đoàn thì chuyên trị công nhân nào đòi tăng lương, cải thiện môi trường làm việc và làm tôi tớ cho các chủ nhân công ty nước ngoài theo chỉ thị của Ba Đình.

Tuy nhiên, 6 con sinh trùng này chỉ là 6 con... con. Con... cha của chúng là đảng loài sản, gốc tích từ bên Tàu, con ký sinh trùng bự nhất đã và đang hút rỉa tận xương tận tủy mồ hôi xương máu của cả dân tộc trong suốt hơn nửa thế kỷ qua. Ngân sách chính thức đổ vào họng con ký sinh loài sản này là bao nhiêu thì đi hỏi những con cá chết - vì sao mà chết.

Ngoài ngân sách khủng dành cho những tổ chức ăn bám của đảng cộng sản, VEPR còn đưa ra tình trạng thiếu minh bạch trong chi tiêu, hoàn toàn không có sự giám sát độc lập nào đối với việc sử dụng nguồn tiền của dân bởi những con ký sinh trùng này.

Tình trạng sử dụng tiền "công" của nhân dân cho chuyện "tư" của đảng cộng sản này xảy ra trong tình trạng nợ công của quốc gia đang đụng trần. Số nợ công nhảy vọt gấp đôi trong vòng 5 năm qua, từ con số 1,393 triệu tỉ đồng vọt lên 2,608 triệu tỉ đồng.

Ai sẽ trả số nợ này. Dĩ nhiên không phải là các quan chức đảng, các đảng viên đang ngồi mát ăn bát vàng trong các tổ chức ngoại vi của đảng. Không những không trả mà chúng còn tiếp tục ăn, ăn mãi theo bản chất của loài sản.

12.06.2016

__._,_.___

Posted by: truc nguyen 

TÔN NỮ THI NINH, BÀ LÀ AI?

8688. TÔN NỮ THI NINH, BÀ LÀ AI?

Posted by adminbasam on 11/06/2016
Lê Trọng Kim
10-6-2016
Thưa bà,
Bà Tôn Nữ Thị Ninh. Ảnh: internet
Bà Tôn Nữ Thị Ninh. Ảnh: internet
Tôi vốn biết bà từ lâu và cũng nghe danh bà là người có học thức và được học hành từ môi trường đại học Tây Âu, dù tôi không biết bà có chức vụ gì, nhưng từ ấy cũng cho tôi có chút lòng kính trọng bà. Vì lẽ đương nhiên tôi tin bà đã sống và học ở trời tây, nơi có các nền chính trị rất tự do phóng khoáng, nơi mà một người dân bình thường cũng có thừa hiểu biết về dân quyền, nhân quyền của mỗi công dân, thế nào là bình đẳng và bình đẳng là thứ mà người ta phải tuyệt đối tôn trọng và cũng là nơi mà người dân luôn có ý thức về một nhà nước chân chính luôn tôn trọng dân quyền, phục vụ dân sinh.
Nhưng qua bài viết “Bob Kerrey là khởi điểm xấu cho trường ĐH Fulbright” và bức thư ngỏ của bà sau đó, tôi thấy bà như hội đủ yếu tố của một mụ phù thủy ranh ma, tráo trở, lấp liếm, đạo đức giả, thù dai… và trả thù vặt, chứ không phải như một nhà khoa học, một trí thức như tôi đã từng nghĩ.
1- Bà khoe khoang cái mẽ bà đã từng tham gia biểu tình ở Paris chống chiến tranh Việt Nam trong những năm 60-70, tôi nghe bà nói mà nực cười vì sự tự hào của bà. Tôi nghĩ những người VN cùng biểu tình với bà, đa số họ đã thức tỉnh từ lâu, vì sự mê muội, vì sự cả tin mà một thời bị cuốn theo. Nếu bà là một người Pháp biểu tình tại Paris hay một người Mỹ biểu tình ở nước Mỹ để phản chiến thì tôi chấp nhận và chia sẻ quan điểm vì con em của họ phải hy sinh tính mạng vì một dân tộc ở một nơi xa xôi hay vì họ yêu hòa bình và muốn thế giới này mãi được yên bình, đừng có chiến tranh.
Nhưng với bà, một người VN đã sống ở miền nam, dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa, tổ tiên của bà, quê hương của bà cũng ở miền nam. Hẳn bà cũng thừa biết là chiến tranh giữa hai miền nam – bắc VN là do chế độ miền bắc cổ súy xâm lăng với ý đồ thôn tính, đặt cả nước VN vào quỹ đạo của cộng sản VN và cộng sản quốc tế. Chứ người miền nam, chính phủ miền nam chỉ cầu mong cho có hòa bình để làm ăn và mưu cầu thịnh vượng cùng các nước năm châu, bốn biển. Vậy nếu bà muốn biểu tình chống chiến tranh thì phải ra miền bắc mà biểu tình mới phải chứ? Phải kêu họ, chính quyền Bắc Việt và đảng cộng sản VN đừng bắt hàng triệu thanh niên cầm súng vào “giải phóng miền nam”, để rồi phải đau khổ hy sinh xương máu một cách oan uổng khi tuổi đời chỉ mới 18-20. Vì miền Nam đang sống sung túc và tự do hơn miền bắc của họ nhiều, thì có gì mà phải giải phỏng theo lời bịp bợm của nhà cầm quyền miền bắc? Điển hình như bà thấy đấy, sau ngày 30/4/1975 có biết bao của cải, đủ cả Ti vi, cassette, tủ lạnh, xe máy, lúa gạo… và cả rất nhiều vàng được chở đem về miền bắc.
Những người VN mang danh nghĩa chống chiến tranh thời bấy giờ ai cũng biết đa phần trong số họ là những người có cảm tình với chế độ miền bắc hoặc là cán bộ Việt cộng nằm vùng, ngoài mặt họ đưa chiêu bài phản chiến nhưng thâm ý của là họ muốn Mỹ thôi giúp cho chế độ miền nam chống cộng sản, để miền nam càng mau bị miền bắc thôn tính đúng theo ý đồ phản bội của họ. Tôi gọi đó là những kẻ đã lầm đường và những kẻ phản bội, bởi lẽ nếu họ yêu thích chế độ miền bắc thì khi trao đổi người giữa hai miền sau hiệp định Geneve, sao họ không cuốn gói về miền bắc sinh sống với chế độ mà họ yêu thích?
Còn điều này nữa, bà là người học rộng, chẳng lẽ bà không hiểu, vì sao VN chiến thắng lớn tại Điện Biên Phủ mà phải ký hiệp định Geneve chấp nhận chia đôi đất nước? Sao không thừa thắng mà tiến lên đánh đuổi quân pháp, chiếm cả Việt Nam (trong đó có Nam Kỳ Tự Trị mà thực dân pháp đã mở rộng một số quyền theo quy chế tự trị cho miền nam dưới quyền của Quốc trưởng Bảo Đại và các chính phủ của ông) để thống nhất ngay từ đó?
Chắc bà cũng biết Liên Xô và Trung Cộng đã âm mưu chia cắt nước VN làm hai miền nam – bắc từ trước khi trận Điện Biên Phủ mở màn, thành ra chiến thắng Điện Biên Phủ tuy là lớn, nhưng không có nhiều ý nghĩa với tiến trình lịch sử của dân tộc. Bởi vì bọn Trung Quốc sau chiến tranh Triều Tiên, họ đã tổn thất rất nhiều, và tình hình bất ổn trong nội bộ nước họ, họ không muốn chiến tranh VN kéo dài thêm nữa, và với ý định chia đôi nước VN, miền bắc vẫn chịu ảnh hưởng của họ, lệ thuộc vào họ, miền nam dù Mỹ có nhảy vào giúp bảo vệ chế độ miền nam, thì Trung Quốc cũng không phải lo về đối đầu với Mỹ vì có lãnh thổ miền bắc trở thành vùng đệm, che chở rất an toàn cho nước họ. Thế là trong một hội nghị ở Quảng Châu họ đã ép ông Hồ Chí Minh phải ký hiệp định Geneve theo ý của họ và họ đã hứa với ông Hồ Chí Minh là sau này nếu chiến tranh có bùng phát trở lại thì lúc đó họ sẽ giúp cho miền bắc bằng mọi giá. Và ngay lúc này ông Hồ Chí Minh đã cho họ biết là ông sẽ đánh miền nam.
Và thế là để thi hành hiệp định Geneve theo đúng thì các cán bộ, đảng viên đảng cộng sản, từ bắc vào và những người thuộc Việt Minh phải rút hết về miền bắc, những ai còn ở lại thì phải ra trình diện với chính quyền miền nam và không được tiếp tục hoạt động chống chính phủ miền nam. Những người dân miền nam nào ưa thích chế độ miền bắc thì cứ tự do di chuyển về miền bắc sinh sống. Ngược lại những người đang ở miền bắc mà thích sống với chế độ miền nam thì cứ di cư vào nam. Thế là hơn 1 triệu người miền bắc đã di cư vào nam và người miền nam thì tập kết ra bắc.
Lúc này ông Lê Duẩn, bí thư xứ ủy Nam kỳ đã giả bộ lên tàu chuẩn bị về miền bắc, nhưng ông đã bí mật hóa trang xuống tàu và ở lại miền nam, cùng với việc ở lại miền nam bất hợp pháp của Lê Duẩn là nhiều vũ khí được chôn giấu lại trên khắp miền nam và một số lượng cán bộ được bố trí bí mật ở lại, nhiều tài liệu nói là số cán bộ bí mật ở lại này lên đến con số 800.000 người, thật kinh khủng để tiếp tục tổ chức lực lượng chống phá chính quyền Ngô Đình Diệm ở miền nam, dưới sự lãnh đạo của Lê Duẩn. Và chính ông này đã viết ra đề cương chiến lược “giải phóng miền nam”, mà gọi cho đúng tên là kế hoạch chiếm đoạt miền nam mới phải. Lúc này ở miền nam chưa hề có một tên lính Mỹ nào cả. Và kế hoạch chiếm miền nam này của Lê Duẩn đã được ông mang ra miền Bắc trình bày với bộ chính trị đảng công sản và đã được thông qua với quyết tâm chiếm miền nam bằng mọi giá.
Ngay sau đó là đường mòn Hồ chí Minh được xây dựng vào năm 1959 và Mặt trận Giải phóng Miền Nam cũng ra đời năm 1960, lúc này vẫn chưa có lính Mỹ ở miền nam. Thế thì cái chiêu bài đánh Mỹ “giải phóng miền nam” chỉ là thứ giả hiệu, là chiếc bình phong che đậy mưu đồ xâm lược miền nam của chính quyền miền bắc thôi, chứ chẳng có giải phóng ai, cũng chẳng có đánh Mỹ gì cả, vì cho mãi đến năm 1965, lính Mỹ mới đổ bộ vào miền nam với mục đích cao cả là bảo vệ chính phủ miền nam, bảo vệ miền nam để đừng rơi vào chủ nghĩa cộng sản, đừng rơi vào tay của chính quyền miền bắc.
Bà chắc cũng biết chế độ Ngô Đình Diệm ở miền nam trước sau vẫn cự tuyệt, không ký hiệp định Geneve, họ đòi không chia đôi đất nước và đình chiến, phe nào ở đâu thì giữ nguyên vị trí ở đó. Điều này trái hẳn với ý đồ của Trung Cộng, nên Trung Cộng ra sức thuyết phục người pháp, thuyết phục ông Hồ Chí Minh, cuối cùng Hiệp định Geneve đã hình thành mà không có chữ ký của chính quyền Ngô Đình Diệm và phần phụ lục về việc tuyển cử để thống nhất đất nước là hầu như không có nước nào dự hội nghị ký vào văn bản này và đương nhiên là chính quyền miền nam của Ngô Đình Diệm cũng không có ký vào đây. Vì thế cho nên luận điệu tuyên truyền của miền bắc nói rằng, vì chính quyền Ngô Đình Diệm không thi hành tổng tuyển cử nên họ tiến hành cách mạng giải phóng miền nam rồi xua quân đội miền bắc vào miền nam chỉ là luận điệu giả dối cho tham vọng chiếm miền nam của họ.
Và bà cũng không đờ đẫn, không điên khùng đến mức không biết là sau hiệp định Paris thì không còn lính Mỹ ở miền nam, thế mà Bắc Việt vẫn dốc toàn lực vào đánh miền nam, thì là đánh Mỹ sao hả bà Ninh? Chỉ có những người mất trí mới nghĩ như thế.
Thành ra cái trò biểu tình phản chiến mà bà kể công ở đây, chỉ là thứ biểu lộ cho sự thiếu hiểu biết, không thức thời hay sự mê muội nghe theo luận điệu tuyên truyền mà bà vẫn còn cố giữ. Bà không thể phản chiến để kêu chính quyền miền nam đừng đánh trả miền bắc đang tấn công họ, mà bà có giỏi thì nên biểu tình ngăn chặn ý đồ và hành động tàn nhẫn của chính quyền miền bắc, đưa quân tấn công miền nam, như thế thì bà mới là người có công với dân, với nước, tránh được đau thương cho dân tộc bà ạ.
2- Bà cũng khoe khoang cái mẽ bà đã từng công tác trong ngành ngoại giao hơn 30 năm và từng quen biết với nhiều nhân vật người nước ngoài, từ nhà báo, nhà văn, nhà chính trị, nhà học thuật, nhà kinh tế … và nhiều nhà khác nữa. Nhưng qua những gì bà thể hiện trong bài viết, tôi nghĩ bà đã đem danh dự, lòng tự trọng, tính nhân đạo, lòng vị tha … của dân tộc VN phỉ báng trước thế giới có lẽ là nhiều hơn những gì bà đã làm gì cho giống nòi VN được tôn vinh trên trường quốc tế. Những con người hẹp hòi, nhỏ mọn, ích kỷ, thâm thù … như bà, mà cũng làm công tác ngoại giao ngót hơn 30 năm thì càng khẳng định thêm chế độ này lắm khi rất u tối trong việc tìm hiền tài để phụng sự tổ quốc và nhân dân. Có thể một phần vì thế mà người nước ngoài họ đánh giá VN, là nước không chịu phát triển? Trên đời này có một nhà nước nào lãnh đạo quốc gia mà không muốn cho nước mình phát triển không chứ? Tôi hỏi trời hay hỏi ai đây?
Thì ra chỉ có những con người như bà chỉ lấy hận thù, chỉ lấy cái ích kỷ cá nhân mà đem ra làm việc lớn, việc nước, việc dân, bà đem cái thành kiến nhỏ mọn của cá nhân bà ra đặt trước cái lợi ích của nhân dân, của đất nước, cái loại cán bộ như thế này thì đất nước không phát triển, nhân dân không được tự do, hạnh phúc là phải lắm. Ba mươi năm đổi mới rồi, 70 năm xã hội chủ nghĩa rồi, mà đất nước ngày càng tụt hậu so với thế giới, cái gì cũng thua thiệt với người ta, chỉ có lòng tự hào rởm, chỉ có tham nhũng, đàn áp, bất công … là hơn người. Còn nước nghèo vẫn nghèo, kinh tế phụ thuộc nước ngoài, biên cương bị gặm nhấm, lãnh hải, hải đảo bị người ta xâm lấn, chiếm giữ và ngạo nghễ từng ngày. Nhân dân ở các vùng xa, vùng sâu, vùng cao … đa số vẫn còn nghèo và đói, phải cứu trợ bằng gạo, thời đại ngày nay mà phải cứu trợ bằng gạo, thì hỏi có đau lòng không? Đạo đức xã hội suy đồi, không biết bao nhiều là thứ tội phạm, không biết bao nhiều thứ trò lừa đảo trên mọi lãnh vực đời sống và ngày càng tinh vi tàn ác … !
Nhân phẩm con người VN bị đem ra bán rẻ trước thế giới, phụ nữ chỉ mong được lấy chồng Đài Loan, Trung Quốc, Hàn quốc, kể cả đàn ông nghèo khổ châu Phi, chỉ mong thoát khỏi cảnh nghèo hèn, chỉ mong được đổi đời và bất chấp tất cả những ê chề, tủi nhục. Thanh niên nam nữ thì mong xa lìa gia đình, quê hương, đất tổ để đi tìm kế sinh nhai, dù đó là vùng xa xôi, nước xa xôi mà họ chưa hề biết đến. Nhưng đi để được làm gì? Chỉ được làm lao động chân tay và làm osin, thế nhưng cũng bị cơ quan công quyền đặt ra những chi phí quá cao, thủ tục nhiêu khê và bọn lừa đảo cũng dựa vào đó mà ra tay lừa gạt, khiến cho nhiều người phải mang nợ không biết đến bao giờ mới trả hết được. Còn những người đã đi thì khi sang đến xứ người chỉ mong được trốn ra ngoài làm chui hay trốn ở lại làm chui thì mới mong trả được nợ khi đi và dư được chút tiền. Cái bóc lột ngày nay nó như thế đó.
Nhưng những tình cảnh này, những kẻ làm quan như bà chắc chẳng mấy khi đếm xỉa đến, mà chỉ quan tâm đến vấn đề sĩ diện cá nhân rởm, chỉ lo làm giàu thôi thì phải? Những kiểu dùng người chỉ theo cảm tính, sử dụng nhân tài không cần nghĩ đến quá trình, công lao và lòng nhiệt thành của họ đã và đang đam mê với lý tưởng, với công việc như ông Bob Kerrey, rồi bỗng nhiên bị người ta dứt ngang cho ra rìa. Cái cách chọn người, sử dụng con người vô tâm, tàn nhẫn … và phá hoại này vẫn thường thấy ở chính quyền VN, chính vì thế mà đôi khi có những chính sách tốt, những ý tưởng hay… nhưng cuối cùng thì thực hiện chẳng đến đâu, chỉ làm lãng phí và tăng thêm sự trì trệ, tụt hậu thôi.
Phải, bà nói nước Mỹ không thiếu nhân tài, nhưng sử dụng nhân tài như bà và như chính quyền của bà thì chẳng ai còn động lực để phục vụ, chẳng ai muốn phục vụ cho những kẻ vô tâm, vô ơn và không tôn trọng nhân tài như thế. Thật ngớ ngẩn khi bà ví ông Bob Kerrey và trường đại học Fulbright như một cuộc hôn nhân, nhưng đến phút cuối khi đôi tân lang, tân nương sắp lên xe hoa, họ chẳng có lỗi gì cả, họ vẫn yêu thương, thì bà lại muốn thay đổi, tân lang phải là người khác, mà nguyên nhân là do bà chụp mũ và gán ghép, không thừa nhận lòng thành của người ta. Hôn nhân kiểu của bà là hôn nhân gì vậy, tôi không nghĩ bà là một người có học, mà là một kẻ vô học thì đúng hơn. Bà học kiểu gì mà sống như kiểu rừng rú như thế?
Bà cũng khoe khoang cái mẽ làm luận án thạc sĩ qua tác phẩm của một nhà văn Mỹ, nhưng tôi nghi ngờ những gì bà viết trong đó cũng chẳng có gì hay ho!
3- Cái tâm tốt của con người là biết nhìn ra lẽ phải, biết thừa nhận cái sai và biết ăn năn hối cãi, dù sự ăn năn hối cãi ấy có muộn màng nhưng cũng sẽ làm cho người ta dễ quên đi nỗi đau. Ngược lại cái tâm xấu xa là kẻ không nhìn thấy cái ác quanh mình, tức là cũng đồng phường, đồng hội với kẻ ác, hoặc thấy cái ác mà im lặng thì ta là người hèn nhát hay đồng lõa, còn nếu ta ca ngợi cái ác thì chính ta còn ác hơn kẻ đã thủ ác.
Bà chai mặt và vô tâm đến mức khi một người đã nói ra lời xin và đã có nhiều hành động để chứng tỏ họ đã ăn năn và chuộc lại lỗi lầm, khi trong một tình thế mà họ phải đối diện với cái chết của chính họ và đã gây ra tội lỗi. Những kẻ vô tâm như bà khiến tôi cảm thấy ghê tởm nên tránh xa và càng ghê tởm khi biết là chung quanh bà vẫn có nhiều cái ác khác gấp hàng trăm lần, nhưng vì bà và họ cùng một phe, một phái nên bà đã làm ngơ, lãng quên hay chối bỏ, chứ đừng nói chi đến thừa nhận hay xin lỗi như ông Bob Kerrey.
Hẳn là bà không thể không biết đến cuộc cải cách ruộng ở miền bắc từ năm 1953 đến năm 1956, đã giết hại hàng mấy chục ngàn đồng bào vô tội, bà không thể thấy cái tàn ác của chế độ, khi một số người cần mẫn, chăm chú làm ăn và khi tích cóp được một số tài sản, dù tài sản cũng chẳng nhiều gì, chỉ cần 0,65 ha đất, hai con heo thôi, cũng đủ bị khép vào loại địa chủ, rồi bị chế độ này đem ra đấu tố để chiếm hết tài sản và có khi là cướp luôn cả tính mạng của họ. Chẳng những bị mất tài sản, tính mạng mà trước khi chết họ còn bị một lũ côn đồ của chế độ mạ lỵ, vu khống, chửi bới … vô cùng tàn nhẫn.
Chắc bà cũng không thể không biết vụ án của bà Nguyễn Thị Năm, chủ cửa hàng bán vải sợi Cát Hanh Long. Bà này chồng mất sớm, nhờ tài quán xuyến và làm ăn chăm chỉ qua bao nhiêu năm nên bà đã khá giả, giàu lên. Bà Năm rất có tinh thần vì nước, vì nền độc lập tự do của dân tộc nên trước cách mạng tháng 8 năm 1945, bà ấy đã hiến cho “cách mạng” một số tiền tương đương với 700 lượng vàng. Sau cách mạng tháng 8, trong tuần lễ vàng do ông Hồ Chí Minh phát động, bà Năm lại hiến thêm 100 cây vàng nữa. Nhà bà là nơi các lãnh đạo cao cấp của đảng thường tới lui, bà đã đối xử và nuôi dưỡng, che giấu như các ông Phạm Văn Đồng, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ …
Trong 9 năm kháng chiến chống pháp, đồn điền cao su mà bà Năm mới mua là nơi chứa, nơi đóng quân của nhiều đơn vị bộ đội. Bản thân bà Năm cũng là Hội trưởng Hội phụ nữ tỉnh, hai con bà cũng là bộ đội với chức vụ chỉ huy tiểu đoàn. Thế mà khi cần loại ra khỏi hàng ngũ đảng, những thành phần không xuất thân từ giai cấp bần cố nông, dù họ đã đóng góp rất nhiều công lao và hết cả tài sản cho đảng, thì đảng cũng không chùn tay chừa cho họ quyền được sống, vì thế nên bà Năm đã bị họ đấu tố và giết hại một cách tàn nhẫn.
Thật đê hèn cho những người lãnh đạo khi giết hại một ân nhân rất lớn của mình, và đan tâm giết một người phụ nữ để mở màn cho cuộc đấu tố giết hại dân lành. Làm sao bà Ninh không biết bài báo “Địa chủ ác ghê” đăng trên báo Nhân Dân ngày 21 tháng 7 năm 1953 và tác giả của nó, nếu bà đã là đảng viên cộng sản và tôn thờ lãnh tụ tối cao của đảng. Một bài báo đã trơ trẽn vu khống bà Năm đã giết hại đến 32 gia đình và 260 người … để rồi họ bắn bà một cách dã man, chỉ vì muốn có một phát pháo khởi đầu đấu tố cho thật ác độc để dọa nạt quần chúng.
Bà cũng không thể không biết đến cuộc tàn sát hơn 4000 thường dân vô tội ngay tại Huế, quê hương của bà, trong trận chiến Mậu Thân 1968 do Việt cộng gây ra. Những kẻ thủ ác đã nhẫn tâm giết đồng bào, đồng loại của mình bằng cách trói họ lại với nhau bằng dây kẽm gai và dùng súng đạn, cuốc, xẻng … họ dã man không thua gì bọn Khmer đỏ giết người, diệt chủng. Và gần đây ngay trước ngày 30 tháng 4 năm 1975, chắc bà cũng không thể không nghe về chuyện bộ đội miền Bắc đã xả súng tàn sát hơn 200 thường dân tại ấp phú Mỹ, xã Xuân Lập, thị xã Long Khánh trên đường họ tiến về Sài gòn. Còn rất nhiều tội ác của chế độ này lắm, biết bao nhiêu người đã chết tại trụ sở của cơ quan công an, trong nhà giam … và mới đây nhất là chuyện đầu độc môi trường biển suốt chiều dài 4 tỉnh miền trung mà cho đến nay vẫn chưa rõ nguyên nhân, chưa rõ thủ phạm, việc mất dần biển đảo, ngư dân bị bắn, bị cướp hàng ngày … dường như bà cũng chưa lên tiếng lần nào cả. Bà yêu nước hay bà yêu cái gì đây?
Nếu bà nói bà đã từng làm quan, làm chức to suốt hơn 30 năm qua, và tự hào về điều đó, khi mà đất nước chẳng tiến đến đâu, vẫn còn ngày càng tụt hậu xa với các nước khác, thì bà thật là kẻ dày mặt mới dám tự hào bà là quan chức. Nếu bà thấy quanh mình vẫn có rất nhiều điều tàn ác xấu xa và không ai dám thừa nhận tội ác, không ai có một lời xin lỗi với nhân dân, với vong linh của những người đã chết thê thảm, mà bà cũng không lên tiếng, để rồi bà vạch tội của một người khác, một người nước ngoài và bà một mực cố chấp, dù họ đã ăn năn hối cãi, thì bà thật là thứ lưu manh đầy dẫy trong xã hội VN ngày nay. Nếu bà bảo rằng ông Bob Kerry có ăn năn hối lỗi thì chỉ một mình ông ấy biết, chứ bà … làm sao biết và cũng không cần biết, dù ông ấy không những đã thể hiện bằng lời nói, cả hành động và ước muốn tốt đẹp của ông ấy dành cho đất nước VN và tương lai của người dân VN, thì theo tôi, bà đúng bà là một kẻ rừng rú, một con thú đội lớp người, chứ không là một nhà trí thức gì cả.
4- Một con vật hay một hạt mầm cây cỏ khi được sống trong một môi trường tốt thì bao giờ cũng tươi tốt, sẽ cho những bông hoa đẹp hay những trái chín ngon ngọt hơn là những cây, hoa, cỏ sống trong môi trường không thuận lợi. Đó là lẽ tự nhiên. Một con người nếu may mắn được rèn luyện, học tập trong một thế giới văn minh như phương Tây thì thường là hấp thụ được những điều hay lẽ phải, khi hiểu biết được những đều hay lẽ phải ấy, thì phải có lòng với quê hương đất nước, với dân tộc mình để khai sáng cho nước non và cho dân tộc, một nghĩa vụ và một trách nhiệm cao cả với tiền đồ của tổ tiên, họ không vì lợi lộc riêng mà bỏ cái sở học của mình để nghe theo những điều ngu muội của những kẻ ít học, không vì sự hèn nhát mà không dám đấu tranh cho cái lẽ phải được tồn tại và không vì bất cứ cái gì, để đánh mất tri thức của mình, thì đó mới là một nhà khoa học của dân của nước.
Bà đã đi học ở châu Âu, bà đã làm việc ở châu Âu, bà thừa biết cái nguyên tắc đối trọng để cân bằng quyền lực trong các nền chính trị dân chủ ở châu Âu, để đối trọng với đảng cầm quyền, chính phủ đương quyền là các đảng đối lập, là lá phiếu được toàn quyền lựa chọn của người dân, là cơ chế tam quyền phận lập nghiêm minh và rõ ràng của nó, để tránh đảng đương quyền, chính phủ đương nhiệm lạm quyền, tự tung tự tác và tham quyền cố vị. Đó mới đúng là những đối trọng để điều chỉnh một chính quyền của đảng đương quyền, họ sẵn sàng bị mất quyền lãnh đạo bất cứ lúc nào nếu họ bất tài, thất đức, thiếu trách nhiệm … làm dân chúng mất niềm tin. Thế nhưng trong tình trạng đất nước bi đát, vì tham nhũng và thất thoát trầm trọng … do lãng phí, năm 2007, bà đã viết trên Tạp chí Cộng sản về quan niệm đối trọng với quyền lực, theo bà chỉ cần các đoàn thể, các tổ chức như là công đoàn, mặt trận, đoàn thanh niên, hội phụ nữ … là đủ!
Một kiểu bồi bút, nịnh hót không thể tưởng tượng được, chẳng lẽ bà không biết các tổ chức này do đảng, của đảng “đẻ’ ra và trực tiếp lảnh đạo thì còn là đối trọng cái nổi gì?
Bà đã từng lý luận phản bác những người đấu tranh cho nhân quyền trong nước bằng luận điểu này đây:
“Trong gia đình chúng tôi có những đứa con, cháu hỗn láo, bướng bỉnh thì để chúng tôi đóng cửa lại trừng trị chúng nó, dĩ nhiên là trừng trị theo cách của chúng tôi. Các anh hàng xóm đừng có mà gõ cửa đòi xen vào chuyện riêng của gia đình chúng tôi”. Thật hết biết với thái độ trịch thượng kẻ cả của bà, trong nhân dân có những người có tuổi bằng tuổi của cha bà, mẹ bà …, trong những người bất đồng chính kiến với đảng, có những người cũng có tuổi đáng tuổi cha bà, mẹ của bà như ông Trung tướng Trần Độ, như nhà sư Thích Huyền Quang, Thích Quảng Độ … thế mà bà gọi họ là con em, cháu … nhân dân là con, em cháu của bà? Tôi phải chửi bà, người dân phải chửi bà như thế nào cho xứng đây? Có lẽ không còN từ nào cả bà Ninh ạ.
Còn nữa, cho dù bà có là gia trưởng độc quyền, độc đoán trong cái nhà của bà, thì bà cũng phải sống trong một xã hội, còn có rất nhiều nhà chung quanh, những nhà hàng xóm nếu thấy bà quá tàn nhẫn, độc ác với các thành viên trong nhà của bà thì họ cũng có quyền can thiệp chứ, luật pháp của nước nào cũng có điều khoản đó bà Ninh à. Và một thế giới văn minh thì nhân quyền chỉ có một định nghĩa cho toàn thế giới này, thành ra tôi không biết bà là người hay thú và bà đang sống ở đâu đây?
Đối với ông Bob Kerry, nếu không được làm Chủ tịch Hội Đồng Tín Thác của trường Đai Học Fulbright, thì ông cũng có những chỗ làm xứng đáng khác, vì ông là một người có tài và tôi cùng nhiều người khác cũng khẳng định ông ấy là người có đức, vì chính ông ấy đã nhiều lần nói với mọi người là xin đừng biện hộ hay giải thích cho ông, vì ông có mặt trong toàn lính Mỹ trong cái đêm tai vạ ở làng Thạnh Phong thì xem như là ông đã có tội rồi và điều đó đã làm ông ray rứt cả đời, nó cũng làm cho mẹ của ông phải khóc, khi ông thành thật kể lại với mẹ của ông.
Tôi thấy tư cách và phẩm giá của ông ấy tăng lên rất nhiều sau sự cố một kẻ tiểu nhân, cố thù dai, trả thù vặt … với ông. Tôi xin bà Ninh đừng có ngụy biện là bà vì lợi ích của nhân dân, của lịch sử, của dân tộc nhé. Nếu bà vì mục đích cao cả đó thì bấy lâu nay bà đã không ngậm miệng với những sự việc đau thương rất lớn lao mà tôi đã kể ở trên.
Và thật ngớ ngẩn khi trong thư ngỏ ngày 7 tháng 6, bà Ninh viết, bà sẵn sàng gặp lại ông Bob Kerry … 
Trời, sao bà lại có thể sấc sược, trịch thượng đến mức xem ông Bob Kerry là trẻ con như thế, bà kêu ông ấy gặp bà như để bà tha tội cho ông ấy và bà ban phát cho ông chức vụ … Một thái độ trịnh thượng như thế này, hèn gì bà gọi nhân dân VN là con em, cháu của bà như trên cũng phải. Một kẻ hết sức khốn nạn ?

"tôn nữ thị ninh" hay Tinh Nữ Thị Nôn.



 
Đúng là cái tên định mệnh, cha mẹ nó
đã biết trước nó sẽ như vậy cho nê đặt
tên "tôn nữ thị ninh" hay Tinh Nữ Thị Nôn.

Bà Ninh đi chết đi!

Nguyễn Văn Do
9-6-2016
Kính gởi bà Ninh
Bà Tôn Nữ Thị Ninh. Nguồn: internet
Bà Tôn Nữ Thị Ninh. Nguồn: internet
Bà lại viết thư ngỏ để nói rõ hơn vụ Bob Kerrey, không thể nào chịu nỗi sự trơ trẻn đến lì lợm của bà nên tôi viết cho bà và xin phép bà cho tôi được bày tỏ với bà sự tức giận của mình bằng ngôn ngữ dân dã rất chân thành. Bà ráng lắng nghe sự thật để tuổi xế chiều của bà mai ra rời được địa ngục, hít thở không khí trên đời của con người dung dị và biết được nó quý giá thế nào

Năm 1969 ông Bob Kerrey chỉ là chàng trai 25 tuổi, bà có nhớ thuở bà 25 tuổi thế nào không? Cãi cha, cãi mẹ, hăng say biểu tình tất cả vì lý tưởng. Ông Bob Kerrey bị đưa sang VN để tham gia cuộc chiến “chống cộng bảo vệ thế giới tự do”, chàng trai 25 tuổi ấy có tự hào không? 

Ông ấy đến VN chỉ vỏn vẹn ba tháng, từ tháng 1 đến tháng 3 năm 1969, vậy mà bị cụt một phần chân phải! Bà ninh, bà có mất cái gì trong cuộc chiến không? Bà chỉ đi biểu tình rồi làm quan salon. Mà biểu tình chống cái gì? 

Chống Mỹ cứu nước chăng? Trên thế giới nầy bà có thấy Mỹ cướp nước nào không? Chống làm sao mà hơn 40 năm sau “giải phóng”, tổng thống nước đi ăn cướp đến nhà, dân chúng đổ ra đường chào đón, mừng như cha chết sống dậy! Trí thức giống gì mà sự việc rõ như ban ngày cũng ngây ngô ngộ nhận!

Sự kiện tại làng Thạnh Phong đau buồn lẽ ra cũng đã trôi qua theo năm tháng như bao địa phương khác trong cuộc chiến. Nếu năm 1994, quân nhân Gerhard Klann, một thuộc cấp củ của Bob vì mâu thuẩn với Bob nên đã bắn tin cho báo Newsweek và phóng viên Gregory Vistica làm ồn ào lên Thì ai biết gì đâu. Phóng viên vì máu nghề nghiệp, vì miếng cơm manh áo phải tác nghiệp, còn bà vì cái gì?

Sự kiện ở làng Thạnh Phong bà đổ tội hết cho ông Bob Kerrey sao? Ông ta thừa nhận trung đội tập kích Thanh Phong hôm ấy là do ông chỉ huy và tình báo quân đội cho tin rằng cán binh VC đang có nhà, khi tiếp cận toán quân của ông bị nổ súng trước, sau đó ông không thấy xác cán binh nào hết! Ông đã xin lỗi, bây giờ cũng xin lỗi, chân thành và đầy trách nhiệm. Ông Bob chủ mưu chăng? Không. Kẻ chủ mưu không có ở đây, họ ở Hà nội, họ ở Sài gòn, họ ở Moscow, họ ở Bắc kinh… Là trí thức mà không hiểu như thế thì trí thức cái giống gì?
Ai đã lôi kéo nhân dân ta vào cuộc chiến 30 năm để nước ta nghèo đói thế này? Cùng là thuộc địa của bọn thực dân phương tây như Thái lan, Miến Điện, Mã Lai, Phi Luật Tân, Indo… họ điều đấu tranh giành độc lập dân tộc, tất cả đã thành công, riêng có nước ta phải đi vào cuộc chiến khóc liệt, anh em ly tán… Ông Lê Duẩn nói ta chiến đấu là chiến đấu cho Trung Quốc cho Liên Xô vậy là sao bà Ninh? Là trí thức mà không hiểu vấn đề nầy thì trí thức cái giống gì? “Người ta có lỗi người ta xin lỗi, còn mình có lỗi cứ nhơn nhơn cái mặt ra, coi như chẳng có vấn đề gì”. Cứ nói xuôi nói ngược đi, lịch sử sẽ phân định công bằng!

Thưa bà Ninh, những điều tôi vừa trình bày với bà là sự thật, nhân dân ai cũng hiểu, nói bà không hiểu không ai tin đâu, cho nên bà nên đề phòng, kẻo lở khi bà lên truyền hình, gặp phải Tạ Bích Loan hỏi: động cơ gì, động cơ gì, nói mau! Bà sẽ làm sao?

Câu hỏi nầy với cá nhân tôi thì đã rõ, ban đầu chỉ là nghi ngờ, nay với thư ngỏ của bà tôi đoan chắc bà có động cơ tiếp tục “đánh cho TQ”, bà thọc gậy bánh xe. Trong lúc cả nước, cả dân tộc ngoài việc giữ gìn biển đảo còn phải gắng thoát khỏi lệ thuộc về văn hóa, kinh tế , bà tạo nên sự kiện Bob Kerrey để phụng sự cho chiến lược Tập cận Bình. Nỡ đành sao!

Trong thư bà viết rằng bà sẵn sàng gặp ông Bob Kerrey, thôi đi bà ơi! Bà chỉ là kẻ hèn hạ! Với dòng họ bà chẳng ra gì, với tổ quốc bà sẵn sàng phản bội, so với ông Bob bà ra cái giống gì.
Thuốc đắng dã tật, tôi nghĩ cháu Phương Uyên sẽ nói: đi mà chết đi! Tôi cũng muốn nói với bà như vậy.

__._,_.___

Posted by: HungViet Bui 

Cảnh cáo: bác sĩ csVN nhận hối lộ cả xấp phong bì cũa bệnh nhân ở Bệnh viện K !!!


Cảnh cáo: bác sĩ csVN nhận hối lộ cả xấp phong bì cũa bệnh nhân ở Bệnh viện K !!!

  • 16:25 10/06/2016  
Thông tin từ Bệnh viện K (Hà Nội) cho hay, nữ bác sĩ nhận cả xấp phong bì nhận mức kỷ luật cảnh cáo, có hiệu lực từ 10/6. Bệnh viện chưa công khai danh tính người này.
Trả lời phóng viên chiều 10/6, lãnh đạo Bệnh viện K Trung ương cho biết, sau cuộc họp chiều 9/6, Hội đồng kỷ luật của bệnh viện đã bỏ phiếu, và áp dụng mức kỷ luật cảnh cáo đối với nữ bác sĩ nhận phong bì trong clip được tung lên mạng hồi đầu tháng 6.

Canh cao bac si nhan ca xap phong bi o Benh vien K hinh anh 1
Nữ bác sĩ nhận phong bì từ người nhà bệnh nhân. Ảnh cắt từ clip.
"Ngay sau khi có thông tin về clip, Ban giám đốc bệnh viện đã họp và nhìn nhận đây là sai phạm của cá nhân cán bộ y tế, vì đã vi phạm quy chế của ngành trong ứng xử với người bệnh và người nhà bệnh nhân”, lãnh đạo Bệnh viện K cho hay.
Hội đồng kỷ luật đã làm biên bản và báo cáo lên Bộ Y tế. Bệnh viện vẫn chưa thể công khai danh tính của nữ bác sĩ nhận phong bì đến báo chí.
Trước đó, theo ông Trần Văn Thuấn - Phó giám đốc bệnh viện, nữ bác sĩ này thuộc Khoa Ngoại Vú, Bệnh viện K cơ sở 3 (Tân Triều, Thanh Trì  Hà Nội) và  không thuộc ê-kíp phẫu thuật cho bệnh nhân có người nhà đưa phong bì.
Ông Thuấn cũng khẳng định, đây là lần đầu tiên Bệnh viện K diễn ra sự việc nhân viên y tế bị tố nhận phong bì.
Ngày 2/6, trên mạng xã hội lan truyền đoạn clip ghi lại cảnh một nữ cán bộ y tế của Bệnh viện K, cơ sở 3 Tân Triều (Thanh Trì, Hà Nội) nhận cả xấp phong bì từ người nhà bệnh nhân, đồng thời hướng dẫn người nhà bệnh nhân đưa phong bì cho đồng nghiệp. 
Nữ cán bộ y tế nhận phong bì trong video clip sau đó được xác định là bác sĩ T., Khoa Ngoại Vú thuộc bệnh viện này. Ngay sau đó, Bộ Y tế đã trực tiếp chỉ đạo giám đốc Bệnh viện K khẩn trương xác minh vụ việc trên, nếu sai phạm thì xử lý nghiêm, báo cáo Bộ trước ngày 9/6.
Sau khi xảy ra sự việc, Ban giám đốc Bệnh viện K đã tạm đình chỉ công tác đối với nữ bác sĩ này để làm rõ sự việc, đồng thời đề nghị công an phối hợp làm rõ nội dung clip bác sĩ cầm cả xấp phong bì từ người nhà bệnh nhân.
Lãnh đạo Bệnh viện K Trung ương cũng cho biết đã mời người gửi clip đến bệnh viện làm việc nhưng người này không đến. 

Có thể bạn quan tâm
Nu nhan vien nganh y nhan phong bi: 'Xu nghiem de lam guong' hinh anh
06:34 08/06/2016 Pháp luật 63 77
10:13 03/06/2016 Sức khỏe 14 55
15:50 06/06/2016 Sức khỏe 6 459
20:42 04/06/2016 Sức khỏe 10 11




__._,_.___

Posted by: <vneagle_1

Thursday, 9 June 2016

Di sản của vụ Thảm sát Thiên An Môn



 
Di sản của vụ Thảm sát Thiên An Môn

Nguyễn Tiến Chương biên dịch| Lê Hồng Hiệp hiệu đính
Johan Lagerkvist

Trong tuần này vào hai mươi lăm năm trước đây, những cảnh tượng hãi hùng đã diễn ra tại giao lộ Muxidi tại trung tâm Bắc Kinh. Hàng ngàn sinh viên và công nhân đã cố gắng để ngăn cản Quân đội Giải phóng Nhân dân tiến quân về phía Quảng trường Thiên An Môn và nhận ra trong sự ngỡ ngàng rằng những người lính đã sử dụng đạn thật chống lại họ. 

Đặng Tiểu Bình, vị “lãnh đạo tối cao” đằng sau hậu trường của Trung Quốc, đã ra lệnh cho quân đội xóa sạch Quảng trường trước ngày 4 tháng Sáu. Khi những thi thể đẫm máu ngã xuống đất, người dân đã hét lên rằng “Phát xít!”, “Quân sát nhân!”, “Chính phủ tội phạm”. Muxidi giao với Đại lộ Trường An, cắt qua Quảng trường Thiên An Môn, đã trở thành trung tâm của vụ thảm sát, đánh dấu sự kết thúc tàn bạo sau gần bảy tuần đầy kịch tính của cuộc tuần hành vì dân chủ ở thủ đô và trên cả nước.
Tiananmen Square-beijing1

Vết máu từ lâu đã được rửa sạch, nhưng tư duy đằng sau thảm kịch – rằng phải kiên định hỗ trợ cho sự trỗi dậy của Trung Quốc mà không chấp nhận những lời chỉ trích, chất vấn hay phản đối- đã thúc đẩy sự tăng trưởng phi thường của Trung Quốc và thay đổi bản chất sự tương tác của thế giới với Bắc Kinh.
Khi nhìn lại, kết quả của các cuộc đàn áp bạo lực, bây giờ được gọi đơn giản là Sự kiện Thiên An Môn hay Sự kiện ngày 4 tháng 6, đã làm cả Trung Quốc và toàn thế giới sợ hãi. 

Nếu không có vụ thảm sát và sự dịch chuyển cương quyết sang một xã hội thị trường cùng với sự tăng trưởng kinh tế mạnh mẽ, một nhà lãnh đạo phương Tây như Thủ tướng Na Uy Erna Solberg sẽ đã không tránh gặp mặt vị lãnh đạo tinh thần Tây Tạng lưu vong. Đức Đạt Lai Lạt Ma đến thăm Oslo năm nay để kỷ niệm giải Nobel Hòa bình ông nhận được vào năm 1989. Solberg đã giải thích rằng: “Không phải là vì Trung Quốc nói rằng chúng tôi không được gặp gỡ Đạt Lai Lạt Ma, chúng tôi chỉ biết rằng nếu chúng tôi gặp, chúng tôi sẽ gặp khó khăn (với Trung Quốc) còn nhiều hơn”.

Sự trỗi dậy của Trung Quốc phụ thuộc vào sự cai trị hà khắc của Đảng Cộng sản với một sự tập trung cao độ vào việc tạo ra công ăn việc làm và tích lũy công nghệ mới bằng cách trở thành công xưởng sản xuất của thế giới, một người khổng lồ xuất khẩu và cho vay với phương Tây.

Trung Quốc đã lo lắng về một tương lai như vậy vào năm 1989. Người dân đã thương tiếc về cái chết ngày 15 tháng 4 của cựu Tổng Bí thư Hồ Diệu Bang. Ông là một ánh sáng hiếm hoi về tự do trong Đảng Cộng sản, ủng hộ một nền báo chí tự do hơn, và người đàn ông đứng sau sự phục hồi địa vị của hàng triệu người bị đàn áp trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Sự đau buồn tăng lên trở thành một cuộc biểu tình xã hội lớn thúc đẩy dân chủ và chống tham nhũng. Quảng trường Thiên An Môn, trung tâm biểu tượng của Trung Quốc, nhanh chóng trở thành tâm điểm của việc huy động biểu tình.

Yêu cầu của sinh viên được đáp lại bằng sự im lặng, và sinh viên bắt đầu chiếm Quảng trường Thiên An Môn suốt ngày đêm. Chính phủ tiếp tục phản kháng, và hàng ngàn sinh viên bắt đầu tuyệt thực để gây sức ép. Một buổi lễ tiếp đón được lên kế hoạch từ lâu ở quảng trường dành cho nhà lãnh đạo của Liên Xô, Mikhail Gorbachev, đã bị hủy bỏ vào ngày 15 tháng 5. Các “lãnh đạo Đảng,” bao gồm cả Đặng Tiểu Bình, bị mất mặt và đã rất giận dữ. Thể hiện sự thất thế của vị Tổng bí thư ôn hòa Triệu Tử Dương và sự thắng thế của vị Thủ tướng cứng rắn Lý Bằng, Đặng Tiểu Bình “gợi ý” rằng cần phải công bố thiết quân luật. Sau khi không thể đánh bật các sinh viên ra khỏi quảng trường, Đặng Tiểu Bình đã rất thất vọng. Cùng với sự ủng hộ của Lý Bằng lúc này đang rất lo lắng, Đặng đã ra lệnh cho các đội quân tinh nhuệ xóa sạch quảng trường Thiên An Môn. Bốn năm sau đó, con số của chính phủ nói rằng 241 người đã bị giết, trong khi Hội Chữ thập đỏ Trung Quốc ban đầu đưa ra số người chết là 2.600.

Tuy nhiên, ngày nay, rất ít người ở Trung Quốc biết về bất kỳ số lượng thương vong. Người ta không được phép thảo luận về thảm kịch này. Kiểm duyệt nhà nước đã tỏ ra hiệu quả trong việc không cho phép đại đa số giới trẻ Trung Quốc biết đến thông tin. Những nỗ lực để bịt miệng các nhà hoạt động đòi kỷ niệm vụ thảm sát đã được tăng cường, như các vụ bắt giữ luật sư Pu Zhiqiang, nhà văn Liu Di và nhà nghiên cứu triết học Xu Youyu vào tháng 5 cho thấy.
Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc ngăn chặn người biểu tình tại đường Changan và sau đó đã nổ súng vào người dân tại đây. Ảnh: Charlie Cole
Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc ngăn chặn người biểu tình tại đường Changan và sau đó đã nổ súng vào người dân tại đây. Ảnh: Charlie Cole

Giới tinh hoa chính trị và kinh tế phương Tây cũng đã góp phần vào thứ chính trị ký ức mạnh mẽ của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Ngày 17 tháng 5 năm 1989, Đặng Tiểu Bình đã buột miệng nói rằng “phương Tây sẽ quên”. Ông ta đã trả lời như vậy trước những lo ngại của cán bộ rằng nước ngoài có thể áp đặt lệnh trừng phạt và tẩy chay Trung Quốc nếu quân đội được sử dụng đàn áp các sinh viên. Đặng Tiểu Bình hiểu quá rõ những giấc mơ của phương Tây trong việc khai thác tiềm năng thị trường của Trung Quốc và nỗi sợ hãi địa chính trị đối với việc Bắc Kinh liên minh lại với Moscow.

Hai tháng sau, trong một chuyến thăm bí mật gặp Đặng Tiểu Bình, Cố vấn An ninh Quốc gia Mỹ Brent Scowcroft mang một thông báo giải thích rằng Tổng thống George H.W. Bush sẽ làm mọi thứ có thể để duy trì mối quan hệ. Cô lập Trung Quốc chưa bao giờ là vấn đề được xem xét nghiêm túc đối với các nhà lãnh đạo thực dụng của thế giới phương Tây.

Các cuộc đàn áp của chính phủ đã được giữ kín và dần chìm vào quên lãng. Biện pháp trừng phạt chỉ mang tính chất ngắn ngủi. Vào đầu năm 1990, đầu tư trực tiếp nước ngoài đã bắt đầu đổ vào Trung Quốc, được coi là một điểm đến an toàn cho tư bản nước ngoài. Những lời của Đặng Tiểu Bình rằng “phát triển là một sự thật khó khăn” và rằng Trung Quốc hơn ai hết cần sự ổn định đã được nhiều người lắng nghe. Khi cựu Thủ tướng Göran Persson của Thụy Điển đến thăm Trung Quốc vào năm 1996, ông so sánh trực tiếp một Trung Quốc chuyên chế với một nước Nga mới dân chủ hóa trong một bài phát biểu trước hàng trăm doanh nhân: “Đối với tôi, một điều vô cùng nổi bật là ý nghĩa của ổn định chính trị đối với tăng trưởng kinh tế. Khi bạn nhìn vào trường hợp của Trung Quốc bạn có thể thấy được điều đó. ”

Tầm quan trọng của vụ thảm sát tại Bắc Kinh là rất lớn, nhưng như thế nào và tại sao lại như thế vẫn chưa được hiểu rõ cho đến ngày nay. Đối với Trung Quốc, quyết định của Đặng Tiểu Bình sử dụng xe tăng chống lại dân thường gửi đi một tín hiệu vẫn còn vang vọng trong toàn xã hội (cho tới ngày nay): Đừng bao giờ chống đối Đảng- Nhà nước.

Sau khi Đặng Tiểu Bình giành được chiến thắng cuối cùng trước phe chính thống của Đảng vào năm 1992, cuộc đàn áp đã giúp thực thi việc sa thải công nhân quy mô lớn trở nên dễ dàng hơn. Cải cách thị trường khiến người dân chuyển hướng sự chú ý của mình và quên đi năm 1989- năm cuộc thảm sát diễn ra. Người dân cũng được cho là sẽ tàng lờ sự gian lận, hối lộ, gia đình trị và các hành vi tham nhũng khác của các nhà lãnh đạo chính trị vốn nhét đầy túi của họ và những người trong gia đình, với sự giúp đỡ từ các ngân hàng khắp phương Tây.

Kết quả là, Trung Quốc đã trở thành một đất nước bất bình đẳng mà nhiều người cho là thiếu cả tinh thần đoàn kết và đạo đức. Tăng trưởng kinh tế cũng đã khiến một Trung Quốc phi dân chủ ngày càng có xu hướng dân tộc chủ nghĩa và tự tin hơn, trong khi sự gia tăng của chủ nghĩa chuyên chế trên toàn thế giới đã đe dọa các nền dân chủ tự do và khiến các giá trị cơ bản của họ bị xói mòn.

Sự đồng lõa toàn cầu trong việc hỗ trợ chủ nghĩa tư bản chuyên chế ở Trung Quốc và các nơi khác đã dẫn đến sự thống trị hiện thời của Trung Quốc trong chính trị toàn cầu. Người ta thường đổ trách nhiệm cho những phản ứng của phương Tây đối với cuộc tấn công 11/9, khi hai cuộc chiến tranh dài làm hao mòn ngân sách và năng lượng của Mỹ, nhưng đó chỉ là một phần lời giải thích cho xu hướng này.
Ảnh: Christusrex.com
Sự nhón chân đi nhẹ nói khẽ của các nhà lãnh đạo phương Tây trong các chuyến thăm đến Bắc Kinh có thể minh họa được cho việc ai là người cầm chịch trong chính trị toàn cầu hiện đại. 

Thủ tướng Anh David Cameron đã dẫn đầu một đoàn đại biểu các doanh nhân thăm Trung Quốc vào tháng 12 năm 2013. Những dòng tweet của ông từ ngày 2-4 tháng 12 minh họa cho những ưu tiên của Anh đối với Trung Quốc: Trong 27 dòng tweet, chỉ có một dòng liên quan đến nhân quyền; tất cả những dòng khác đều liên quan đến kinh doanh. Kết thúc chuyến đi của mình, Cameron đã nhấn mạnh rằng: “Sự kết thúc của một chuyến đi thành công. Các hợp đồng giá trị 6 tỷ Bảng đã được ký kết và đây là một bước tiến trong mối quan hệ giữa Anh và Trung Quốc.”

Trong khi tuyên bố suông ủng hộ nhân quyền mà không có hành động cụ thể nào, nền kinh tế vốn sẽ sớm trở thành lớn nhất thế giới này tiếp tục theo đuổi sự pha trộn giữa chính trị độc tài và kinh tế thị trường tự do của Đặng Tiểu Bình. Niềm hy vọng rằng những cơn gió của dân chủ tự do có thể lan rộng khắp toàn thế giới sau sự sụp đổ của Bức tường Berlin đã bị dập tắt.

Tuy nhiên, các nhà hoạch định chính sách phương Tây vẫn nhiệt tình thúc đẩy lợi ích kinh tế của quốc gia ở Trung Quốc, hy vọng rằng dân chủ sẽ là kết quả tự nhiên của việc Trung Quốc tiếp đón chủ nghĩa tư bản. Tại một thời điểm khi mà gió đã đổi chiều, thế giới phải xem xét lại những lời hứa đã thất bại của năm 1989 và đặt ra những câu hỏi mới. Pu Zhiqiang đã lập luận rằng “mong muốn có được sự thoải mái một cách dễ dãi” đã góp phần vào sự lãng quên tập thể đối với vụ thảm sát. Sự tự mãn và sợ hãi đã đóng băng những quyền phổ cập của con người thành những nỗ lực cao cả nhưng không thực tế của quá khứ. 

Tuy nhiên, sự ép buộc lãng quên quá khứ gần đây của Trung Quốc sẽ không thành công mãi mãi. Một Trung Quốc đang trỗi dậy phải chống chọi với tiềm thức của kí ức. Những ký ức bị đè nén muốn quay trở lại, và chúng sẽ trở lại theo những cách tinh tế và trọn vẹn.
______
Johan Lagerkvist là nghiên cứu viên cao cấp tại Viện Quan hệ Quốc tế của Thụy Điển và là phó giáo sư tại Đại học Stockholm. Cuốn sách mới của ông “Thiên An Môn Redux” sẽ được xuất bản bằng tiếng Anh vào cuối năm nay.

__._,_.___

Posted by: truc nguyen 

Biểu tình vụ cá chết sẽ lại xuất hiện ở Việt Nam?



From: Quyet Nong <
Sent: Thursday, June 9, 2016 8:53 AM
Subject: 1 DĐKTTG Biểu tình vụ cá chết sẽ lại xuất hiện ở Việt Nam?
 


Biểu tình vụ cá chết sẽ lại xuất hiện ở Việt Nam?

·         In
·         Ý kiến (4)
·         Chia sẻ:
Người dân xuống đường biểu tình ở Hà Nội đòi chính phủ minh bạch thông tin về vụ cá chết hàng loạt ở các tỉnh miền Trung Việt Nam, ngày 1/5/2016.
Người dân xuống đường biểu tình ở Hà Nội đòi chính phủ minh bạch thông tin về vụ cá chết hàng loạt ở các tỉnh miền Trung Việt Nam, ngày 1/5/2016.
08.06.2016
Cây viết Ralph Jennings chuyên theo dõi các vấn đề ở châu Á trong một bài viết mới đây trên tờ Forbes đã đưa ra nhận định rằng các cuộc biểu tình rất có thể sẽ xuất hiện trở lại ở Việt Nam vì nhiều người vẫn muốn đòi chính phủ minh bạch thông tin về những vụ cá chết hàng loạt xảy ra cách nay hai tháng.
Trong vòng 11 ngày đầu tháng 4, khoảng 80 tấn cá đã chết dọc bờ biển trung bộ Việt Nam. Nhưng đến nay chính phủ vẫn chưa công bố lý do vì sao một lượng cá lớn như vậy đã chết. Thay vào đó, chính phủ đã dập tắt các cuộc biểu tình đòi sự minh bạch và quan tâm hơn đối với môi trường sau 3 thập niên thúc đẩy phát triển công nghiệp ở Việt Nam.
Phân tích về sự tức giận của công chúng, một số người chỉ ra rằng đang xuất hiện một phong trào đấu tranh vì môi trường ở Việt Nam, một điều khác thường ở một nước còn khá nghèo và nhiều người còn lệ thuộc vào tài nguyên thiên nhiên để sống.

Những người đi biểu tình và ủng hộ biểu tình ngoài việc đòi câu trả lời trung thực về nguyên nhân cá chết còn muốn có thêm sự bảo đảm cho an toàn thực phẩm cũng như cho các hoạt động du lịch dọc bờ biển trung bộ Việt Nam.

Với thực tế là chính phủ không đưa ra câu trả lời về nạn cá chết – điều được coi là mối đe dọa cho an toàn thực phẩm và du lịch – có nhiều khả năng sự tức giận của công chúng sẽ xuất hiện trở lại. Việc không đưa ra câu trả lời dẫn đến nguy cơ sẽ có thêm các cuộc biểu tình, gây bất ổn xã hội, trong khi ổn định xã hội là điều làm vui lòng các nhà đầu tư nước ngoài ở Việt Nam.
Tuy chưa có câu trả lời chính thức, có những phỏng đoán cho rằng nạn cá chết có thể là kết quả của “thủy triều đỏ” gây ra bởi sự bùng phát tảo độc, hoặc do ô nhiễm nước từ một nhà máy thép do Đài Loan đầu tư.

Ông Oscar Mussons, chuyên viên tư vấn về kinh doanh quốc tế của hãng Denza Shira & Associates ở Việt Nam, đưa ra bình luận: “Những cuộc biểu tình đang diễn ra ở Việt Nam dạy cho chính phủ một điều rằng nếu không có minh bạch và trách nhiệm giải trình, các công dân sẽ bắt đầu thiếu lòng tin, điều này kích thích bất ổn xã hội, dẫn đến một môi trường kinh doanh không thuận lợi cho phát triển kinh tế”. Ông Oscar Mussons cho rằng các vụ biểu tình sẽ tiếp tục diễn ra cho đến khi có một cuộc điều tra độc lập đưa ra kết quả về nguyên nhân hoặc khi nào chính phủ đưa những ai chịu trách nhiệm ra trước công lý.

Các ngành chế tạo chiếm đến 30% nền kinh tế Việt Nam trong khi nông nghiệp chiếm 17% và ngư nghiệp chỉ chiếm 2,4%. Năm nay, Việt Nam đặt ra mục tiêu tăng trưởng kinh tế 6,7%, chủ yếu dựa vào sản xuất hàng xuất khẩu. Điều đó lý giải vì sao chính phủ chú trọng đến công nghiệp. Giờ đây, để bảo vệ cho lĩnh vực công nghiệp bằng cách duy trì trật tự xã hội, chính phủ đang phải cố theo kịp cơn giận dữ của công chúng vốn chỉ có tăng lên kể từ khi xảy ra nạn cá chết.

Từ đầu tháng 5 đến nay, đã có 4 cuộc biểu tình, 3 cuộc trong tháng 5 và cuộc mới nhất là vào Chủ Nhật, 5/6. Ngoại trừ cuộc biểu tình ngày 1/5, cảnh sát đã đàn áp các cuộc còn lại. Vào những ngày có biểu tình, nhiều người cũng phản ánh rằng việc truy cập vào các mạng xã hội như Facebook gặp nhiều khó khăn.

Nhận định về hoạt động sắp tới để đòi chính phủ trả lời về nạn cá chết hàng loạt và về sự minh bạch, nhà hoạt động vì dân chủ Phạm Đoan Trang ở Hà Nội nói với VOA Việt Ngữ:

“Nó cũng có thể diễn ra. Nhưng mà ở quy mô lớn như cuộc đầu tiên ngày 1/5 thì có lẽ khó. Nó sẽ diễn ra theo quy mô nhỏ lẻ và ở nơi này nơi khác, lúc này lúc khác, chứ nó không đồng loạt, tại một thời điểm, ở trung tâm thành phố như thế nữa”.
Bà Trang cho rằng chính quyền cũng đang tìm cách làm cho dư luận lắng xuống tuy nhiên vẫn có những người hoạt động tích cực để duy trì sự quan tâm của công chúng đối với vấn đề. Bà nói:
“Đương nhiên là có sự tồn tại của nhiều quan điểm, nhiều sự chú ý, nhiều mối quan tâm khác nhau trong thời gian tới. Nhưng mà cái chuyện quên hẳn đến vấn đề cá chết đi thì tôi nghĩ là cũng hơi khó, chưa thể quên ngay được”.
Bà Trang cũng cảnh báo rằng việc đấu tranh, biểu tình trong thời gian tới sẽ gặp nhiều khó khăn do lực lượng an ninh của chính quyền sẽ tìm cách ngăn chặn. Bà nói lực lượng an ninh không chấp nhận để các hoạt động đó gây nguy hiểm đến chính quyền:
“Phía an ninh, công an các cấp, trung ương với địa phương, họ theo dõi vấn đề này rất sát sao và họ chuẩn bị cho mọi động thái dù là nhỏ nhất từ các nhà hoạt động. Không bao giờ phía công an, phía an ninh muốn người dân, muốn các nhà hoạt động tận dụng sự kiện cá chết để làm điều gì đe dọa đến chế độ của họ, hoặc để yêu cầu họ minh bạch. Minh bạch, trách nhiệm giải trình – hai khái niệm này chính quyền này không thể chấp nhận được”.

Nhà hoạt động Phạm Đoan Trang nói với VOA Việt Ngữ rằng những người tâm huyết vì môi trường sẽ vẫn tìm cách để đấu tranh nhưng những dự định của họ chưa thể chia sẻ công khai vào lúc này.

Trong một diễn biến mới nhất, báo chí Việt Nam đưa tin Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu Bộ Tài nguyên và Môi trường chủ trì, phối hợp với các bộ, các địa phương trực tiếp kiểm tra, rà soát tất cả các dự án trên cả nước có xả thải ra biển, xử lý nghiêm bất kỳ các nhân, tổ chức vi phạm. 

Thủ tướng Phúc đã phát biểu như vậy tại Lễ mít tinh kỷ niệm ngày Đại dương thế giới, Tuần lễ biển và hải đảo Việt Nam diễn ra sáng 8.6 tại bãi biển Thịnh Long (Nam Định).
Inline image 1 










__._,_.___

Posted by: <vneagle_1

Featured post

🔥Lisa Pham Khai Dân Trí Ngày-16/12/2024

Popular Posts

My Blog List