heo VN


Image result for coronavirus

VN là chổ xả rác cho bọn tàu, người VN tỉnh ngũ đi.





ĐỐT LŨA ĐI EM ĐỂ DIỆT QUÂN THÙ.



https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiawWm0mrEB_hcAesPVxwoBJelVLAqPb8O0CUvAO_9p5nbh9eDsduClHNeAVWV40wHXI4rTTmj6G0DOp08i-ajnN_e5bv1h0eVz8g_3kQAVE2Wj-x4w84-n5q_1Zdji8bD8xH7PfSrUcqo/s1600/Vi+moi+truong+trong+sach+cho+Viet+Nam+.jpg

ĐỐT LŨA ĐI EM ĐỂ DIỆT QUÂN THÙ.
Biểu tình 5/3/2017
Image result for bom xang
https://www.youtube.com/results?sp=EgIIAg%253D%253D&q=bi%E1%BB%83u+t%C3%ACnh+2017

Saturday, 12 October 2019

Thư Gửi Các Bạn Trẻ Việt Nam - Chu Tất Tiến

From: Bê Ta <>
Sent: Friday, October 11, 2019, 06:18:54 PM PDT
Subject: Lãnh đạo hèn và ngu


Thư Gửi Các Bạn Trẻ Việt Nam - Chu Tất Tiến

Hình minh họa

Các bạn trẻ Việt Nam thương quý,

Có lẽ, với phương tiện Internet tự do, các bạn đã nghe và đã xem bé Evan Lê, mới 4 tuổi đã nổi danh quốc tế về nghệ thuật đàn Piano, mặc dầu bé chưa biết đọc chữ, không biết nốt nhạc! Bé Evan Lê chỉ đánh đàn theo trí nhớ, hoàn toàn không nhìn vào tờ nhạc nào, và đã sử dụng 10 ngón tay bé xíu của mình mà chạy những nốt nhạc rất nhanh, toàn là 1/4 của một nốt đen trong tiết điệu 2/4, “tempo” 90-100 trở lên, nghĩa là nhanh lắm, người đã học đàn trong 2, 3 năm có thể hoa mắt, không thể phân biệt được cũng như không thể sử dụng ngón tay của mình nhanh như thế được.


Thế mà những ngón tay thiên tài của bé đã lướt qua được hết. Đến khi bé được 7 tuổi thì đã được mời chơi piano trong những dàn nhạc giao hưởng lớn. Dưới ánh đèn rực rỡ chiếu sáng chỉ một mình bé với cây đàn piano trị giá gần nhiều chục ngàn đô la, Evan Lê đã ung dung biểu diễn những bản Concerto vĩ đại mà nhiều nhạc sĩ lớn tuổi đã chơi đàn vài chục năm thèm thuồng được ngồi vào chỗ của bé.
“Thiên tài” (không phải nhân tài) phải không, các bạn? Vì nhân tài là do tập luyện, còn với bé, mới sinh ra chưa có đủ thời gian mà tập luyện, đột nhiên đã nổi tiếng quốc tế thì đúng là “Trời sai xuống,” đem lại danh dự và hãnh diện cho người Việt Nam, mà Việt Nam hải ngoại thôi.

Nói thế, không phải phân biệt đối xử người Việt hải ngoại và người Việt trong nước, nhưng thực tế, từ năm 1975, gần 3 triệu người miền Nam Viêt Nam phải bỏ nước ra đi để trốn chế độ cộng sản, để rồi rạng danh xứ người với quá nhiều Nhân Tài, Thiên Tài.

Mời các bạn xem thử: Trước hết, điểm danh về quân sự cho oai: Tướng Lương Xuân Việt, 2 sao, Tư Lệnh một Lữ Đoàn Bộ Binh Hoa Kỳ; Chuẩn Tướng Lập Thế Flora; Hạm Trưởng Lê Bá Hùng, chỉ huy tầu USS LASSEN, có vũ khí trang bị hủy hỏa tiễn tầm xa; Chuẩn Tướng William Seelly, Thủy Quân Lục Chiến và Phó Đề Đốc Nguyễn Từ Huấn. (Mới cuối tháng 9, 2019, lại có thêm hai nữ Chuẩn Tướng người Việt nữa!)

Một người nữ đặc biệt vô cùng là bà Giao Phan, Tổng Giám Đốc Hàng Không Mẫu Hạm Gerald Ford, tối tân nhất thế giới, và một thiếu nữ nhỏ nhắn là người nữ duy nhất và đầu tiên lái chiếc F-18, máy bay cũng tối tân nhất thế giới: Elisabeth Phạm.
Ngoài ra, còn nhiều Đại Tá, Nữ Đại Tá người Mỹ gốc Việt cũng được cử vào những địa vị chỉ huy, kể không hết. Bên lãnh vực dân sự, Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh, hiện nay giữ chức vụ tương đương với cấp Tướng bên quân đội, người nổi tiếng về những phát minh vũ khí quân sự.

Nói về các lãnh vực khác như Triết Học, Nghệ Thuật, người ta thấy trong sách sử Mỹ có Linh Mục Lương Kim Định, Học Giả, Triết Gia, một Vạn Thế Sư Biểu cho cả Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo, và nhiều tài tử, người làm tin và Talk Show Truyền Hình như Leyna Nguyễn, được giải Emmy Award-Winning anchor; Betty Nguyễn, CBS Early Morning News Anchor; Mary Nguyễn, đoạt giả Award-Winning Reporter, Người đầu tiên đoạt giải Asian-American Miss Teenage America: Thuy Vũ đoạt giải Emmy Award-Winning Anchor and Reporter cho đài CBS-5 ở San Francisco.

Các tài tử nổi tiếng trong điện ảnh Mỹ có Maggie Q, người đóng phim nhiều tập NIKITA vô cùng hấp dẫn; Kiều Chinh (Lục Phúc Lữ Quán...), Dustin Nguyễn, James Duval, Lê Thị Hiệp (Heaven and Earth); Olivia Munn (X-Men: Apocalypse, Mortdecai), Thuy Trang (Yellow Power Ranger), Lana Condor (X-Men: Apocalypse); Kelly Marie Tran (Star Wars: the last Jedi). Các nhạc sĩ nổi tiếng là Cường Vũ, đoạt giải Grammy Award về nhạc Jazz, Trumpeter, và Ca sĩ. Người nổi tiếng không kém trong giới nhạc sĩ Mỹ là Đạt Nguyễn, nhạc sĩ Khiếm Thị nhưng có đôi tay vàng.

Điều lạ lùng là Christine Hà, người khiếm thị mà đoạt giải nhất Master Chef và thắng giải kỳ thứ 3 năm 2012, Hùng Huỳnh, đoạt giải Top Chef. Bên cạnh các giải về ẩm thực, lại có nhiều giải văn chương, dành cho 24 tác giả về thơ, văn, kịch. Trong đó, có một thi sĩ nổi tiếng quốc tế: Nhà thơ quá cố Nguyễn Chí Thiện, được cả thế giới Tự Do kính phục.

Tưởng là với thể thao, thì người Việt nhỏ con làm gì tranh lại mấy giải dù là nho nhỏ, ai dè lại có Cung Lê, vô địch nhiều trận Knock Out với cú đá thần tốc. Rồi Nam Phan, MMA, thắng giải chỉ trong 18 giây đầu tiên. Đạt Nguyễn được nhận danh hiệu International Professional Fighter, và Ben Nguyễn, Steven Nguyễn cũng là thành viên của MMA.

Về phương diện Luật Pháp, người Mỹ gốc Việt đã nắm nhiều chức Quan Tòa, từ Quận, đến Tiểu Bang và Liên Bang, trong đó, nổi tiếng nhất là bà Thẩm Phán Jacqueline H. Nguyễn và ông Đinh Đồng Việt từng giữ chức Thứ Trưởng Bộ Tư Pháp. Như thế, trên phương diện chính trị, người Việt mình đã được bầu hay được đề cử vào nhiều chức vụ quan trọng, từ Thị Trưởng đến Giám Sát Viên, Dân biểu Tiểu Bang, Dân Biểu Liên Bang, Nghị Sĩ Tiểu Bang. (Trích từ Người Việt Vẻ Vang).
Trong khi đó, thì ở trong nước, gần 100 triệu người, lại không có gì hãnh diện với quốc tế, ngoài việc cái hộ chiếu Việt Nam bị chê trách, đi tới quốc gia nào cũng bị nghi ngờ, dòm ngó, và theo dõi vì sợ bị “chôm đồ”!

Nói tới đây, xin lỗi các bạn nhé, và mong các bạn hiểu cho một điều là “sự thật phũ phàng,” trong khi giới trẻ ở bên Mỹ học và “cầy” như điên để lấy bằng cấp cao, để có việc làm tốt, có tương lai ổn định, thì đa số các bạn trẻ Việt Nam lại lo ăn chơi tưng bừng, nếu học hành dở, thì lại nhờ bố mẹ chạy chọt cho có bằng, dù là bằng “dỏm,” chả có giá trị gì.

Cầm bằng trong tay, lại nhờ họ hàng, bà con kiếm cho một chỗ “ngồi mát ăn bát vàng,” sau khi đã ổn định chỗ ngồi thì lo làm giầu bằng đủ mọi phương cách luồn, lọt, chạy chọt, lấy tiền chỗ này đắp vá chỗ kia, dư thì bỏ túi, tiêu xài như đổ nước xuống cống, không hề biết xót dạ. (Một sự khác biệt rõ nét nhất là so sánh du sinh Việt và sinh viên Mỹ gốc Việt: Du sinh đi xe xịn, có thể là Lexus, Mercedes, mặc đồ hiệu, chơi tennis bằng vợt xịn, cặp bồ với Mỹ, còn sinh viên Mỹ gốc Việt đi xe xoàng, quần áo thường, không kết bạn với gái Mỹ.)

Trong khi giới trẻ ở bên Mỹ hà tiện từng đồng đô la để trả tiền học, và đăm chiêu với quê cha đất tổ ở cách xa ngàn dặm, rồi sinh hoạt tích cực với cộng đồng di tản Viêt Nam, để đòi Tự Do – Dân Chủ đích thực cho Việt Nam, thì một số lớn các bạn trẻ ở Việt Nam xếp hàng từ đêm hôm trước đến ngày hôm sau để mong mua được một cái phôn I-11 với giá trên ngàn đô la.

Trong khi giới trẻ ở Mỹ không bao giờ dám bước chân vào “bar,” vào quán rượu vì lo học đến rụng tóc, sói đầu, thì ở quê nhà, các bạn nhảy nhót điên cuồng, dùng thuốc “lắc” như ăn cơm, rồi vào các chốn mà trai gái ôm ấp nhau một cách bệnh hoạn, nếu có bị cảnh sát bắt, thì bố mẹ lập tức lãnh ra ngay. Thanh niên, thiếu nữ gia nhập băng đảng, tranh giành nhau một địa bàn “bảo kê,” hẹn nhau ra chỗ quyết đấu, để rồi trưởng nhóm đưa ra một danh sách: “Mày có giỏi thì đấu lý lịch gia đình với tao không? Bố tao là Giám đốc công an, mẹ tao là Bí Thư…” Bên nào mà lý lịch kém thì tự động rút lui.

Còn ở ngoài đường phố, thì chỗ nào cũng có đâm, chém. Nhìn đểu là đâm, không mời mà uống thì bị đâm là chuyện thường, mời uống rượu mà không uống cũng bị đâm. Bị bồ chê dở là đâm, bỏ bồ bị chém, tán gái không đúng chỗ thì bị đâm. Hát karaoke hay hơn bạn thì bị đâm, giành hát trước là bị chém!.. Đâm chém lia lịa như phim Máu nhuộm bãi Thượng Hải vậy.

Điều nữa mà chúng tôi thấy gần như tuyệt vọng với tương lai của đất nước khi mà tại các trường học, học sinh nữ đánh nhau hãi hùng, thi nhau xé quần áo đối phương, trong khi số còn lại đứng xem và cổ võ lớn tiếng: “Lột quần nó ra! Lột xú cheng nó ra!”
Cũng không tưởng tượng được một nam sinh đánh nữ sinh như du đãng, nam sinh mà cuộn tóc nữ sinh trong tay mình, một tay đấm, một chân đạp vào hạ bộ nữ sinh rồi chửi tục: “Đ.M. mày! Cho mày chết! Ai bảo dám bỏ tao đi theo thằng kia.” Việc đấm đá này lại được thực hiện ngay trong sân trường, trong tiếng reo hò cổ võ của cả lớp!

Còn bao nhiêu hành động không thể chấp nhận được như nữ sinh xếp hàng với nam sinh, rồi thì... đứng tiểu tiện vào gốc cây trong sân trường! Nữ sinh đi học mà mặc áo như đĩ, vì chẳng che đậy được gì. Thiếu nữ đi xe gắn máy mà không mặc quần dài chỉ có một miếng vải nhỏ xíu bằng bàn tay… Trai, gái chửi tục kinh hoàng, mày tao chi tớ, đ.m (tiếng Bắc), đ.m. (tiếng Nam), mở miệng là “đéo”…

Trời ạ! Chúng tôi chưa thấy cái văn hóa nào băng hoại như văn hóa mà các bạn, dưới “sự chỉ đạo xuyên suốt của Đảng Cộng Sản Việt Nam,” đang thể hiện trước cặp mắt quan sát của quốc tế, nhất là khi báo cáo về các vụ phá thai dưới tuổi thành niên, Việt Nam đứng đầu trên thế giới!

Thật ra, điều mà chúng tôi chua xót hơn hết, chưa phải là những điều liên quan đến văn hóa, phong tục Việt Nam, mà là sự VÔ CẢM của các bạn trước tình hình ĐẤT NƯỚC BỊ BÁN CHO TRUNG CỘNG, lịch sử Việt Nam hơn 4000 năm gầy dựng sắp bị xóa sổ!

Chúng tôi biết rằng, dù các bạn vô tâm, không quan tâm đến tình hình chính trị, nhưng ít nhất các bạn cũng thấy trước mắt việc Trung Cộng chỉ đạo văn hóa, kinh tế, chính trị của Việt Nam, cũng như các bạn đã thấy cả nước, dưới sự lãnh đạo của một đảng tham nhũng từ trên xuống dưới, một đảng cướp ngày, chuyên vơ vét tài sản nhân dân để tự nhét vào túi lãnh đạo, môt hệ thống chính trị bất chấp thủ đoạn để giành giật chức chưởng, nếu cần thì thủ tiêu nhau y như Mafia. Chỉ vì tiền bạc cướp của dân, lấy từ ngân khố mênh mông mà họ nhắm mắt làm ngơ cho việc Trung Cộng cướp dần đất nước mình, mà không cần dùng vũ lực như năm 1979 nữa. Đau đớn thay, trong khi ấy, thì ở Hồng Kông, giới trẻ đang làm một cuộc cách mạng vĩ đại, bất chấp tù đầy, bị bắt, bị giết, các bạn trẻ Hồng Kông vẫn như những con sư tử đầy nhiệt huyết, gầm lên những tiếng hô “Tự do, Dân Chủ cho Hồng Kông,” và lao vào hàng rào roi điện, súng đạn của Trung Cộng, đòi cho được nền Tự Trị Hồng Kông, không chấp nhận sự lãnh đạo của Bắc Kinh.

Các bạn trẻ thân quý,
Nếu các bạn bị nhà cầm quyền che mắt, bưng bít sự thật hiển nhiên là Trung Cộng đang chiếm lĩnh dần nước Việt Nam yêu quý của chúng ta, chúng tôi mong các bạn ngừng ăn chơi vài phút mà nhìn lại sự thực sau đây:

Trích một bài báo của một trí thức trong nước: “Trung cộng hiện diện khắp nơi, đến mức gần như ngành nghề nào cũng có mặt, từ kinh doanh hạ tầng kỹ thuật khu công nghiệp ở Hải Phòng; kinh doanh bất động sản ở Tiền Giang; sản xuất giày ở Đồng Nai; luyện-cán thép ở Thái Bình; sản xuất tinh bột wolfram ở Quảng Ninh; linh kiện điện tử ở Đà Nẵng; ván ép ở Long An; đến gia công in phun, đồ họa, sản phẩm quảng cáo, dịch vụ quảng cáo ở Sài Gòn… nơi nào cũng thấy bàn tay người Trung cộng.”

Âm mưu của người Trung cộng được gọi là chiến thuật “cắt lát salami”. Nghĩa là họ sẽ không cùng lúc chiếm toàn bộ lãnh thổ của Việt Nam mà là “ăn mòn” từng bộ phận, sau đó độc chiếm trọn vẹn, toàn bộ.

Kế hoạch “tích tiểu thành đại” của Trung cộng gồm nhiều hành động nhỏ: từ việc thâu tóm và biến các công ty Việt Nam thành công ty Trung cộng, tăng cường sự hiện diện của người Trung cộng tại Việt Nam; cho tới việc đẩy mạnh đầu tư lớn trên khắp đất nước, đặc biệt là khu vực Quảng Trị đến Thừa Thiên Huế – nơi hẹp nhất theo chiều Đông-Tây của dải đất hình chữ S (bề rộng chỉ khoảng 40km).

Các làng Trung Cộng mọc tại Việt Nam. Cuối năm 2015, tại Đà Nẵng, hai cửa hàng do người Trung Cộng làm chủ thậm chí đã ngang ngược “tuyên xưng chủ quyền” bằng cách không bán hàng cho người Việt. Người Việt đang mất chủ quyền ngay trên chính mảnh đất quê hương mình?”

Các bạn trẻ thân quý,
Mời các bạn đọc thêm bài báo này để biết là đảng Cộng Sản Việt Nam đã vì quyền lợi riêng tư, cá nhân mà cam tâm bán đứng đất nước cho Trung Cộng:
Buồn quá, phải không các bạn. Nhưng chưa buồn bằng một mai, khi các bạn lớn lên, có gia đình, phải đưa con đi học Tiếng Tầu, làm căn cước Tầu, hát tiếng Tầu tại các đám cưới. Con các bạn sẽ học lịch sử về quê mình như sau: Việt Nam nguyên là một quận huyện của Trung Hoa, từ phía nam sông Dương Tử, chạy xuống miền Nam, lập nghiệp.. và bây giờ trở về đất Mẹ…
Trời ơi! Trần Quốc Toản mà sống lại chắc sẽ bóp thêm hàng chục trái cam. Quang Trung Đại Đế sẽ nghiến răng, có thể râu tóc dựng ngược. Lý Thường Kiệt sẽ phải sang sảng ngâm vang lời thơ:

Nam quốc sơn hà, Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư…

(Tạm dịch):

Nước Nam sông núi, vua Nam ở
Số Trời đã định tự ban sơ
Cớ sao người cả gan xâm lấn?
Nhất định rồi cái chết không chờ!

Chu Tất Tiến
(Tháng 10/2019)
Nguồn: viendongdaily.com
--
Đ
To view this discussion on the web visit
.
__._,_.___

Posted by: Hank Music 

khai dân trí ngày 12/10/2019

Friday, 11 October 2019

ĐỒNG HƯƠNG, ĐỒNG BÀO hay ĐỒNG KHÓI?



ĐỒNG HƯƠNG, ĐỒNG BÀO hay ĐỒNG KHÓI?         
  Theo thiển ý, sở dĩ có bài viết ngắn dưới đây của Bà Bùi Bích Hà cũng bởi những trò ruồi bu vu khống nếu nói không quá là vừa ngu xuẩn vừa tự bộc lộ cái ấu trĩ, ngớ ngẩn, cực đoan thô thiển ngờ nghệch về chính trị của Bùi Phát và đồng bọn trong tư duy về chính trị và sách lược đối phó với cộng sản cùng những âm mưu thâm độc dùng người Việt tỵ nạn giết người Việt tỵ nạn. 
    Nếu Bùi Phát có lòng với đất nước, nghĩ tới tình đồng hương, nghĩa đồng bào thì chắc chắn không có vụ tai tiếng gian lận trong việc bầu cử cộng đồng người Việt ở Nam Cali vừa qua. Lại nữa tình đồng bào ở đâu khi Bùi Phát và đồng bọn thấy thành phố Westminster vừa có 3 nhân vật gốc Việt Nam vừa được người dân tín nhiệm bầu chọn vào những chức vụ dân cử đại diện cho cử tri trong Thành phố. Lẽ ra phải hãnh diện và ủng hộ, khuyến khích hay nâng đỡ đồng hương ra đảm nhiệm những công việc người dân ủy thác cho. Trái lại  Bùi Phát và đồng bọn bới lông tìm vết, tìm cách đánh phá, bãi nhiệm ba vị dân cử khác nào đang đảm trách công việc thay cho bọn tình báo quốc ngoại việt cộng. Hành động của các anh nếu nói không quá, không đến nỗi cực đoan. Phải chăng đó là hành động phá hoại tình đoàn kết đồng hương? Các anh có biết hai chữ nội tuyến là gì không? Bây giờ ở hải ngoại người ta chụp cho nhau cái nón cối ngó bộ quá dễ dàng, đơn giản. 
   Quay qua việc các anh lôi cô diễn viên kiêm nhà sản xuất phin Ngô thanh Vân lên bàn mổ, đồng thời các anh cũng tặng cho cô ta cái nón cối chàm dzàm. Hình như các anh là đại lý buôn nón cối của vi xi qua trung gian thằng trọc phú có phải? Xin lỗi, trước khi quyết định làm gì cũng xin mần ơn rờ lại cái gáy mình một tí. Xem tư cách tỵ nạn chính trị của người ta ra như thế nào. Nguyên nhân nào mà Thị trưởng Trí Tạ lại trao bằng tưởng lục cho cô ta? Thiển nghĩ, tư cách, tài năng, kiến thức, đạo đức của các anh liệu đã là gì với đối tượng mà các anh đem lên bàn mổ đòi lôi người ta ra đấu tố? Có hơn chăng là tuổi tác, thời gian sống trên mặt đất lâu hơn, thừa thãi hơn ấy là chưa nói tới những chuyện mất tư cách hơn.
    Mới chỉ thấy hình chụp cô ta mặc cái áo có cờ sao bên VN trong một lễ hội nào đó là các anh có thừa yếu tố chụp nhiều cái nón cối cho bất cứ ai có liên quan đến cô này mà không cần biết chuyện gì sâu xa hơn. Phải chăng các anh nghe hơi nồi chõ đã quen?
    Các anh hẳn có học chữ " ngộ biến tùng quyền " chứ gì. Chúng tôi hy vọng các anh chưa thông mấy tiếng này nên mới có cách hành xử như côn đồ với cô Ngô Thanh Vân và những người liên quan. Tuy nhiên, chắc chắn các anh không thể không biết quốc sách CHIÊU HỒI của chính phủ VNCH cả 2 nền Đệ I và II Cộng Hòa Việt Nam. Nói ít các anh hiểu nhiều.
   Thỉnh thoảng có người khách lạ đi qua một xóm làng, có con chó ở đâu trong nhà chạy ra sủa nhắng lên như chó cắn ma, lũ chó trong xóm chẳng biết ất giáp gì cũng nhâu nhâu chõ mõm ra sủa người ta gọi là gì các anh biết không? Là chó hùa đấy. 
   Thói đời này nó lạ lắm, nhiều kẻ mới có tí chức sắc, ôm được mớ tiền. Những tưởng mình đã là cái rốn của vũ trụ. Đi đâu cũng vênh vênh váo váo tưởng rằng ngoài ta ra tất cả là chỉ là thứ mục hạ vô nhân. Thật đáng thương hại, đáng tội nghiệp làm sao. 
   Sách có chữ: " cao nhơn tắc hữu cao nhơn trị " Các anh làm ơn nhớ lấy. Càng lớn tuổi người ta càng phải khiêm tốn hơn, thấy mình hèn kém hơn và ngu dốt hơn. Hậu sinh khả úy. Câu nó đó ngẫm ra càng ngày càng đúng càng chính xác. Cho dù nó đã có cả mấy ngàn năm rồi nhưng vẫn còn tánh hiện sinh cho tới ngày hôm nay và tương lai dài dài. Mà phải có như thế thì xã hội này, thế giới này mới phát triển, thay đổi cải tiến loại trừ bớt thói kiêu căng kệch cỡm, hớm hĩnh, vô liêm sỉ đi mà bộ mặt trái đất hay chính thành phố nơi chúng ta cư ngụ cũng trong sạnh hơn, tốt đẹp hơn, yêu thương nhau hơn. Mong lắm thay.
                                                                                                                                 MƯA NGUỒN.  

 * Ở đây chúng tôi không lạm bàn đến nội dung cuốn phim  ( vì đã có Bà Bùi  bỏ công điểm phim cho bà con rồi ). Chỉ tự hỏi làm sao mà hệ thống Netflix lại dám mua trọn bản quyền bộ phim? Dưới mắt con buôn, nếu họ chưa hoặc không đánh hơi được giá trị của tác phẩm. Chẳng khi nào họ đoái hoài. Hiện nay nói tới Netflix hầu như cả thế giới đều biết. Vudu hay Hulu còn thua Netflix xa lắm. Tuy nhiên nếu phim giữ được tánh độc lập không phải bán bản quyền mà tự kinh doanh lấy thì có lẽ khả quan hơn về mặt tài chánh nhưng còn nhiều trở ngại khác.... Nhiêu khê vô cùng. Thử đoán mò xem: Cô Ngô bán bản quyền cuốn phim cho Netflix để có & còn tài chánh, thời gian đầu tư cho những tác phẩm khác độc đáo hơn. Phải lấy làm hãnh diện là người Việt tỵ nạn cũng lại góp thêm sự phong phú cho nghệ thuật thứ 7 ở Hollywood chứ. Mấy ai chen chân vào được.
   Có nhiều, rất nhiều người làm như chỉ có họ mới được độc quyền chống cộng hay sao. Sao lạ vậy?
   * Về nhan đề cuốn phim thằng vi xi dịch ( vật ) theo lối mot à mot. HAI PHƯỢNG thì nó dịch là TWO PHUONG. Ông nội cha thằng Tây thằng Mỹ nó hiểu cho nổi. Nó không biết chữ Hai của tiếng Việt phong phú, nhiều nghĩa lắm. Muốn cho người biết tiếng Anh hiểu mà dịch ( vật ) như rứa thì...thua.   
   Mỹ nó dịch và đặt nhan đề theo nội dung phim. 
   Chúng tôi vốn dốt chữ nghĩa nên không dám bàn thêm. ( MN )



 MỜI XEM : PHIM HAI PHƯỢNG - TWO PHUONG 
   _ Full HD _ Ngo Thanh Van


Inline image

❋❋❋❋❋❋❋❋❋❋




TWO PHUONG _ Full HD _ Ngo Thanh Van

Hai Phuong tells about the thrilling and arduous journey of a rural mother seeking to save her child from a gian...
  •  
Bùi Bích HàVề cuốn phim ‘Hai Phượng’
Diễn viên Ngô Thanh Vân trong phim “Hai Phượng” (Furie). (Hình: headstuff.org)
       Tôi hụt coi cuốn phim “Hai Phượng” (Furie) được Well Go USA Entertainment trình chiếu giới hạn tại hệ thống rạp Regal, thuộc thành phố Garden Grove, trong vài ngày đầu Tháng Ba, 2019.
      Sau đó, khi tân Nghị Viên Tài Đỗ vừa đắc cử và nhậm chức tại Hội Đồng Thành Phố Westminster hồi đầu năm, đưa ra công luận vấn đề Thị Trưởng Tạ Đức Trí tặng bằng tưởng lục cho cô Ngô Thanh Vân (Veronica Ngô) nhà sản xuất và cũng là vai chính trong cuốn phim. Ông cáo buộc thị trưởng lạm quyền, vi phạm nghị quyết chống Cộng đã trở thành cam kết của cộng đồng người Việt không chấp nhận Cộng Sản, phát bằng khen cho một cán bộ văn công điện ảnh Cộng Sản từ trong nước ra. Cùng với Nghị Viên Garden Grove Phát Bùi, nhân danh chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam California qua một cuộc bầu cử đầy tai tiếnghai ông đòi Thị Trưởng Tạ Đức Trí phải thu hồi giấy khen tặng cho cô Ngô Thanh Vân vì hành động này làm lợi cho Cộng Sản trong nước.
        Chuyện không chỉ giằng co giữa các vị dân cử mà nổ ra ầm ĩ trong dư luận. Cuộc tranh cãi gay gắt quanh một chủ đề người dân không nắm vững sự tình khiến mọi người hoang mang, buồn bã, thậm chí tức giận và thất vọng.
         Là một thành viên có tuổi, gắn bó với vui buồn của đồng hương, tôi muốn tự mình tìm hiểu sự thật trong biến động chính trị quan trọng gây ảnh hưởng tiêu cực đến lập trường quốc gia của khối người Việt đứng ngoài mọi tị hiềm/tranh chấp phe phái của một thiểu số đã vì quyền lợi riêng, coi nhẹ sức mạnh, uy tín và đoàn kết của cộng đồng.
         Tôi lục lạo trên mạng, không tìm được đường link nào cho phép coi cuốn phim, chỉ có những trích đoạn quảng cáo ngắn giới thiệu phim mà thôi. Ráp nối những trích đoạn ấy, cố gắng lắm tôi cũng chỉ có được một cái nhìn không thể nói là đầy đủ để đi tới một kết luận nghiêm túc về tác dụng của cuốn phim đối với người xem.
         Nếu chỉ căn cứ trên một tấm hình chụp cô Ngô Thanh Vân mặc cái áo T- shirt đỏ có ngôi sao vàng trong một sự kiện thể thao trong nước rồi liệt cô vào hàng ngũ cán bộ Cộng Sản thì tôi e rằng đây là một kết luận quá vội vã. Xét về lý lịch, Ngô Thanh Vân thuộc một gia đình vượt biển tị nạn Cộng Sản định cư ở Na Uy và cô mang quốc tịch Na Uy.
          Ở tuổi đôi mươi, ôm ấp giấc mơ điện ảnh, cô cũng như các đạo diễn trẻ và tài năng, con cháu của những gia đình Việt Nam Cộng Hòa di tản tốt nghiệp ở quê người như Charlie Nguyễn, Hàm Trần, Victor Vũ, Nguyễn Võ Nghiêm Minh… nhận ra Hollywood không có chỗ cho họ thi thố tài năng nên đành trở về quê hương, chấp nhận sống trong lòng kẻ thù để có những thể hiện thuần túy lịch sử, nhân sinh hay nghệ thuật với giá trị phổ cập cao.
          Vậy thì cách duy nhất để xét tư cách chính trị của Ngô Thanh Vân là hãy xem cô đã làm gì, làm thế nào với cuốn phim kia?
        Chưa xem được phim, tôi đọc bình luận của các nhà phê bình điện ảnh trong nước và ngoại quốc, thấy họ chỉ tập trung vào mấy điểm:
1-Thể loại phim (hành động, bạo lực, giải trí tốt nhất)..
2-Diễn xuất sắc nét và hấp dẫn của ngôi sao Ngô Thanh Vân (được cây bút Cary Darling thuộc nhóm Top Critic của Rotten Tomatoes khen ngợi, cho là Jennifer Garner, minh tinh nổi tiếng của Hollywood, cần học thêm từ Veronica Ngô để có thêm hương vị khi đóng phim).
3-Tài năng của đạo diễn Lê Văn Kiệt (ngờ rằng Hollywood sẽ sớm gõ cửa nhà ông) phối hợp với kỹ thuật thu hình đẹp.
4-Doanh thu của phim (để đánh giá thành công về mặt tài chánh và tiềm năng đầu tư).
         Không ai quan tâm về cốt truyện hay cảm xúc, càng không ai xét cuốn phim về mặt tâm lý chiến nếu không là còn có người chê cốt truyện cổ điển vì đề cao tình quê hương, tình mẹ con, tình gia đình như là di sản tinh thần của quá khứ cần xóa bỏ!
          Tiếp tục lần mò đi tìm thông tin, tôi mới được biết nhà sản xuất và công ty Studio 68 của Ngô Thanh Vân đã bán bản quyền phim “Hai Phượng” cho Netflix. Phim sẽ được chiếu chính thức có bán vé trên Netflix toàn cầu từ Tháng Năm, 2019, và tại Mỹ từ Tháng Chín, 2019. Thế là tôi được xem. Quý bạn nào cũng muốn xem, xin mời xem ở Netflix, chỉ trả $3.75 cho một lần chiếu.
          Phim bắt đầu với cảnh Hai Phượng, vốn là thành viên của băng đảng xã hội đen, từng mang thai mà không biết đích xác bố đứa con trong bụng là ai? Trách nhiệm mới khiến cô gái khốn khổ muốn hoàn lương. Cô rời Sài Gòn tìm về Cầu Kè, nơi chôn nhau cắt rốn còn giữ của cô nhiều dấu ấn của dòng họ và của tuổi thơ, cố gắng hòa mình, làm lụng nuôi con nhưng cái xã hội Xã Hội Chủ Nghĩa không có việc gì cho cô làm.
          Sẵn có nghề võ được sư phụ truyền dạy cho từ thuở bé và tôi luyện thêm qua những năm tháng giang hồ, Hai Phượng nhận làm cái việc đi đòi nợ ăn hoa hồng cho bà chủ nợ đẫy đà, to béo, son phấn trát đầy mặt, ngồi giữa chợ cho người nghèo vay ăn lời cắt cổ. Công việc nhọc nhằn, vừa phải dùng bạo lực trấn áp con nợ cho họ phải xùy tiền ra, vừa phải đối đầu với “đồng nghiệp” cạnh tranh hung hãn để được bà chủ giao thêm mối, buổi chiều xong việc về nhà, túi cô chỉ có đủ tiền mua chút lòng lợn ôi về cho con ăn.
         Giây phút ít ỏi giữa hai mẹ con trong cái góc nhà tồi tàn, ảm đạm cất trên con rạch tù đọng (nhưng con bé có một chỗ học tập sáng sủa, tươm tất) Phượng không ngớt nhắc nhở, thôi thúc con chăm học để đừng giống mẹ. Lòng đau như cắt khi cô nghe con nói nó không muốn đi học nữa vì ở trường, lũ trẻ xúm nhau sỉ nhục nó là con hoang, có mẹ làm cái nghề đòi nợ mướn bất nhân; ở nhà, nó chứng kiến cảnh đời tăm tối mà nó muốn thoát ra. Nó đề nghị mẹ nó hùn vốn với bà hàng xóm đóng bè nuôi cá, nó thôi học, mẹ con kiếm sống một cách yên ổn thì hơn. Trăn trở một đêm, bản thân chán ngán vì những màn đánh đập con nợ làm cô tự thấy mình bất nhẫn để chỉ nhận lại mấy đồng tiền trả công cho cô mà người đàn bà tham lam ngồi mát ăn bát vàng, tiếc xót vứt xuống đất, hất mặt bảo cô cúi xuống lượm đi, Phượng quyết định làm theo lời van xin của con gái nhỏ.
          Sáng hôm sau, Phượng moi cái túi gấm còn lại đôi hoa tai thời oanh liệt, bỏ cái nón che mặt hằng ngày ở nhà, đường hoàng dắt con ra chợ với ý định cầm cố lấy chút vốn đổi đời. Đang cò kè với bà chủ tiệm kim hoàn, Phượng hoảng hốt nghe nhiều người sau lưng cô la chói lói “Kêu cảnh sát bắt đứa ăn cắp.” Quay ra, Phượng chết sững thấy bé Mai, con cô, bị người lớn vây quanh xỉa xói nó ăn cắp cái ví tiền của ai đó. Con bé một mực kêu oan, khai là nó thấy cái ví rơi dưới đất thì nhặt lên để coi của ai chứ nó không trộm cắp. Tuy thương con, ngay cả tin con nhưng trước tang chứng rành rành là cái ví tiền một bà đang ve vẩy cho mọi người cùng nhìn, Phượng thấy mình xuôi theo. Con bé gào lên thống thiết: “Tại sao mẹ tin người ta mà không tin con?” Nó giật mạnh tay ra khỏi tay mẹ và ù té chạy giữa buổi chợ đang đông.
         Đúng lúc đó, một ông tập tễnh bước tới, giọng lè nhè, nói là ông “làm rớt cái bóp, không bị ai móc túi ăn cắp hết! Con nhỏ lượm được thì trả lại cho ông.” Đám đông hiếu kỳ như quả bóng xì hơi, tản mát ai đâu về đó, riêng bà nãy giờ ve vẩy cái bóp vật chứng còn cố vớt vát một câu: “Ông nói cái gì dzậy? Có say rượu không?” Tỉnh hồn, Phượng sực nhớ con, gọi tên nó, nhìn dáo dác khắp nơi, không thấy con đâu nhưng yên trí là nó về nhà nên quay lại thương lượng cho xong việc cầm thế đôi hoa tai, không biết rằng trong những phút giây muốn đổi đời oan nghiệt đó, mẹ con cô đã bước vào thảm kịch.
        Bé Mai không chạy về nhà mà ra ngồi ở cái cầu ao ngoài mé rạch, vô phước rơi vào tầm ngắm của hai tên xã hội đen đang chạy ghe đi săn mồi cho tổ chức bắt cóc trẻ em, đưa qua Trung Quốc kinh doanh ngành bán nội tạng. Phượng về, không thấy con, linh tính báo điều hiểm nghèo, cô lấy đại chiếc xe gắn máy ai dựng bên đường, xả hết tốc lực chạy men theo con đường làng song song với con rạch ra tới sông cái. Cô đuổi kịp chiếc ghe nhưng chỉ kịp nhìn thấy cái lưng áo màu xanh của con.
         Trên bộ dưới thuyền, không cách nào nắm níu được, cũng không có ai để cầu cứu. Cô biết Sài Gòn là đại bản doanh của chúng, nơi tập trung mọi tội ác và sự sa đọa chẳng lạ gì với cô. Cô chạy ra bến xe đò, không còn chuyến nào lên Sài Gòn. Cô ra giữa đường, vẫy tay xin quá giang, không có tài xế nào chạy tuyến đường cô cần. Cuối cùng, cô cũng tìm được cách về tới Sài Gòn sau mười năm xa vắng.
         Cô đến ngay cái hang ổ ngày xưa, hy vọng người thủ lãnh cũ giúp cô tìm ra manh mối nhưng ông ta đã chết rồi. Cô đến ty cảnh sát khai báo nhưng viên cảnh sát chìm, mặc thường phục, chuyên trị những vụ bắt cóc trẻ con trong đường dây buôn người, tiếp cô một cách lề mề chậm chạp. Lừa được anh ta ra khỏi phòng đi kiếm cho cô viên thuốc, cô đảo mắt nhìn quanh, thấy mấy cái bảng trên tường dày đặc hồ sơ và ảnh trẻ con mất tích chưa giải quyết, cô biết không thể trông đợi gì ở nơi này nên vội vàng lục lọi các tài liệu trên bàn và tìm được địa chỉ một nơi có liên quan đến nhóm tội phạm hình sự này.
         Tình mẹ con nung nấu khiến cô không quản hiểm nguy, một mình dấn thân vào hang cọp và từ đây diễn ra cuộc đối đầu vào sinh ra tử với bọn bất lương để sau cùng, cô giải thoát được con gái và lũ trẻ cùng là nạn nhân, mở đường cho lực lượng cảnh sát cơ động ăn theo nhờ dấu vết và công trạng cô đã giết được Thanh Sói, kẻ chủ mưu vụ này, bằng một cú thần cước tuyệt chiêu.
         Cuốn phim dài gần hai tiếng đồng hồ cho thấy một Việt Nam bệ rạc, cùng khổ, từ thành phố đến thôn quê. Khắp nơi, từ lò gạch đến chợ búa buôn bán vặt, người dân lao động không kiếm đủ ăn phải vay nợ lãi, bị đầu nậu hành hung khắp nơi. Đằng sau các cao ốc lòe loẹt, Sài Gòn vẫn đầy rẫy những ngõ hẹp quanh co, chứa chấp mọi hình thức sinh sống tệ đoan, băng đảng ăn cắp xe, làm thịt bán phụ tùng, bắt cóc trẻ con bán nội tạng… phô bày sự ô nhục của một chính phủ thối nát, nhũng nhiễu, bất lực, với hàng ngũ lãnh đạo luôn khoe mẽ là đỉnh cao trí tuệ của loài người, xây dựng thành công thiên đường xã hội chủ nghĩa!
          Khách quan mà xét, cuốn phim đã bêu riếu chứ không làm lợi gì cho chế độ trong nước. Với bối cảnh tiêu cực như vậy mà Hai Phượng thoát được lưỡi kéo kiểm duyệt của nhà nước, có lẽ vì ở phần cuối phim, trong một cảnh rất phường tuồng, nhà sản xuất Ngô Thanh Vân đã khôn khéo cho đám cảnh sát gà mờ được hưởng ké công lao trừ gian diệt bạo của cô.
        Đối với riêng tôi, ở thời buổi cái áo không làm nên thầy tu này, tôi ghi nhận hai thông điệp minh bạch, quý giá, Ngô Thanh Vân đã gởi ra khán giả qua phim Hai Phượng, như sau: “Đừng sợ. Sợ chỉ là cảm giác nhưng chúng ta đối đầu với sự thật.” “Đừng bao giờ bỏ cuộc.”
         Chẳng phải đây chính là những điều người dân trong nước cần nằm lòng nếu chúng ta muốn thay đổi số phận mình, số phận đất nước và dân tộc, hay sao? Chẳng phải đây chính là những lời tâm huyết của người lãnh đạo trẻ tuổi Joshua Wong (Hoàng Chi Phong) đang vang dội ở cuộc biểu tình thế kỷ vẫn tiếp diễn vô thời hạn ở Hồng Kông, hay sao? Chẳng phải đây chính là những điều tâm niệm của bất cứ ai trong chúng ta, nếu chưa làm được điều gì lớn lao để xứng đáng với cuộc sống chịu nhiều ơn huệ của Trời Đất và đồng loại, hãy làm điều nhỏ nhất: ăn ở tử tế và có trách nhiệm, hay sao? (Bùi Bích Hà)
.
__._,_.___

Posted by: Batkhuat nguyen 

�� LISA PHAM KHAI DÂN TRÍ NGÀY 11/10/19

Thursday, 10 October 2019

khai dân trí ngày 10/10/209

thằng già khốn nạn nhất nuớc VN

----- Forwarded Message -----
From: Mai 
Sent: Tuesday, October 8, 2019, 10:54:59 PM CDT
Subject: Fwd: LẦN GẶP BÁC HỒ TÔI BỊ MẤT TRINH

thằng già khốn nạn nhất nuớc VN

---------- Forwarded message ---------
From: hung n
Date: Tue, Oct 8, 2019 at 11:34 AM
Subject: LẦN GẶP BÁC HỒ TÔI BỊ MẤT TRINH

LầN GặP "BÁC Hồ" TÔI Bị MấT TRINH
Huỳnh Thị Thanh Xuân
 
Năm 1964, tôi được cơ quan và Mặt trận dân tộc giải phóng miền Nam cho ra miền Bắc học văn hóa, đi bộ trên 3 tháng vượt Trường Sơn ra Hà Nội. Trường hành chính gần cầu Giấy, Hà Nội là nơi đón tiếp chúng tôi đầu tiên. Năm đó tôi mới 15 tuổi. Bởi vì sống trong vùng tạm chiếm của Mỹ - Diệm nên hiểu biết của tôi về Bác Hồ rất chi là ít ỏi.
Tôi đã sớm giác ngộ cách mạng, đã tham gia làm giao liên hợp pháp cho Thành ủy, Biệt động thành Đà Nẵng và Huyện ủy Điện Bàn, Đại Lộc. Cho đến khi lên chiến khu, tôi được ba tôi và các chú trong cơ quan dạy bảo thêm về tiểu sử của "Bác Hồ" - nhà ái quốc vĩ đại của dân tộc ta. Phải lúc bấy giờ "Bác" như là thần thánh trong đầu tôi. Trước khi tôi ra miền Bắc, ba mẹ tôi ôm tôi ngồi trên chõng tre căn dặn: "Con ơi, ra đến miền Bắc nếu được gặp Bác Hồ, con nói ba mẹ và gia đình mình cũng như các cô chú trong cơ quan gởi lời thăm sức khỏe của Bác. Con phải cố gắng học thật tốt để sau này về phụng sự quê hương nghe con". Lúc đó tôi chỉ biết im lặng.
Thật là vinh dự biết bao cho bản thân, gia đình và quê hương chúng tôi, tôi có tên trong danh sách gặp Bác Hồ. Đó là lúc 17 giờ ngày 30-8-1964. Sau khi ăn cơm chiều về có lệnh tập trung, bác Tố-Hữu - người phụ trách chung - nói: "Các cháu có danh sách sau đây ở lại cùng với anh Hanh phụ trách đội thiếu niên tiền phong". Bác Hữu đọc: "... Lập, Lộc, Dung (con bác Nguyễn Hữu Thọ), Đệ, Hòa (Khánh Hòa), Độ, Đâu và Thanh, Kiến (QNĐN)". Bác Hữu nói: "Các cháu chuẩn bị tư trang, sau 20 phút tập trung lên xe và được đi gặp Bác Hồ". Nghe vậy, tất cả chúng tôi có tên trong danh sách reo ầm cả lên làm vang dội cả phòng. Trong lòng ai nấy đều phấn khởi chạy về phòng thay áo quần, quàng khăn đỏ, chải đầu tóc gọn gàng rồi chạy xuống cầu thang (lúc đó chúng tôi ở tầng 3 nhà A1 của Trường hành chính Hà Nội). Xuống khỏi cầu thang chúng tôi thấy có 4 xe đậu trước cửa, 2 xe Vônga - 1 xe màu đen, 1 xe màu cà phê sữa - và 2 xe com măng ca màu rêu. Tôi nhanh chân nhảy lên chiếc xe Vônga ở gần cùng với Ba Đen và anh Hanh phụ trách. Đoàn chúng tôi gồm 16 người lên xe đầy đủ. Chiếc xe từ từ lăn bánh rẽ tay trái đến cầu Giấy đi thẳng đường đê Bưởi rồi rẽ phải vào đường Hoàng Hoa Thám, đến đường Hùng Vương chạy từ từ và dừng lại. Một chú công an mở cổng và đoàn chúng tôi đi bộ vào dọc theo con đường rải đá sỏi nhỏ, hai bên trồng nhiều cây cảnh đều và gọn đẹp.
Gần đến nhà khách, chúng tôi thấy xuất hiện ông già mặc bộ đồ kaki màu xám với đôi dép cao su đen đang từ từ đi ra nở nụ cười phúc hậu. Bỗng anh Hanh và tất cả chúng tôi reo lên: "Bác Hồ!" rồi thi nhau chạy đến ôm chầm lấy Bác. Chúng tôi tranh nhau ôm chặt lấy Bác, còn Bác thì xoa đầu và vỗ lưng chúng tôi rồi Bác dẫn chúng tôi cùng đi vào nhà và bước lên cầu thang tầng 2. Chúng tôi ríu rít như đàn chim được tụ về tổ ấm. Lên khỏi cầu thang rẽ tay phải đi vào phòng họp mặt, lúc đó chúng tôi và các chú, các bác đi cùng với Bác ngồi vào từng ghế quây quần xung quanh chiếc bàn lớn. Câu đầu tiên Bác nói: "Dân chố gộ có mặt đây không?" (ý nói vui người dân QNĐN). Bạn Dung ngồi gần chọc nách và nói "có ạ". Bác nói tiếp: "Dân dưa cải mắm cái có không?" (ý nói chỉ người địa phương Quảng Ngãi), tất cả chỉ qua phía Ba Đen (người dân tộc Tây nguyên). Ba-Đen nói "có ạ". Bác lại nói: "Dân đầu gấu (đầu gối chân) có không?" (ý nói người quê ở Phú Yên, Khánh Hòa, Bình Thuận). Tất cả chúng tôi rất khó chiụ với sự giả tiếng và hỏi một cách kỳ cục của Bác. Sau đó Bác chỉ qua phía bạn Hòa..., rồi Bác nói tiếp: "Các cháu ăn mích chính ích ích thôi nghen" (ý nói quê ở Nam bộ). Tất cả lại chúng tôi lại không biết Bác nói gì nữa, sao bác diễu dỡ quá vậy, những gì tôi học được về Bác khi còn ở miền Nam hoàn toàn ngược lại khi tôi gặp con người bác thật sự.
Bác nói: "Hôm nay là ngày vui mà Bác cháu chúng ta gặp nhau, như vậy chúng ta lại hát bài Kết đoàn". Bác vẫy tay bắt nhịp cùng chúng tôi, hội trường lúc này ngày càng tươi vui náo nhiệt. "Kết đoàn chúng ta là sức mạnh, kết đoàn chúng ta là sắt gang...". Khi mà chúng tôi say sưa hát thì bác đi bóp vai những đứa con gái, tới chỗ tôi thì bác không những xoa lưng tôi mà bác còn để cho bàn tay đi xuống hai bờ mông của tôi xoa xoa bóp bóp làm cho tôi thâý rất là khó chịu, nhưng tôi không dám lên tiếng, đành đứng yên chiụ thôi. Trước mắt chúng tôi là bánh cức chó và kẹo bột cám ngào đường và nước chè xanh mà Bác cho dọn sẵn, Bác nói: "Mời các cháu cùng ăn với các bác cho vui". Nói xong, Bác giới thiệu với chúng tôi: "Bác là Hồ Chí Minh, còn đây là bác Phạm Văn Đồng, người dưa cải đấy! Và đây là bác Trường Chinh, bác Võ Nguyên Giáp, bác Lê Thanh Nghị, các bác ở Bộ Chính trị hôm nay cũng có mặt với các cháu". Bác đang nói thì thấy một ông già từ từ đi vào, miệng cười, vừa đi vừa vỗ tay, Bác Hồ giới thiệu luôn: "Đây là bác Tôn của các cháu", cả phòng lại vỗ tay một lần nữa. Bác đi đến từng người trong chúng tôi và ôm hôn mỗi người một cái.
Đến lượt tôi được Bác hôn vào môi tôi một cách say đắm, lưỡi của bác còn thò vào miệng tôi ngoáy ngoáy, ngay lập tức tôi nhổm dậy và né khuôn mặt tôi qua một bên. Lúc này tôi muốn nói về tình cảm gia đình tôi, quê hương tôi với Bác nhưng bàn tay của bác không chiụ dừng lại sau bờ mông của tôi, còn tôi thì nghẹn ngào và mắc cỡ, rồi Bác lướt qua bạn bên cạnh. Tự dưng tôi chảy nước mắt, tôi thấy Bác Hồ này có gì kỳ cục qúa không giống như bác hồ mà chúng tôi học được trong miền Nam.
... Bác nói: "Bây giờ có cháu nào đứng lên hát cho các chú và các bác ở đây nghe một bài nào?" Lúc này các bạn nhìn lẫn nhau vì đột ngột quá và thấy mắc cỡ không ai chuẩn bị kịp. Sau đó, anh Hanh chỉ Dung hát một bài. Bạn Dung hát: "Ngày con mới ra miền Bắc con còn bé xíu như là cái hạt tiêu...", hát xong Dung nhận được một tràng vỗ tay khích lệ. Đến bạn Hòa mạnh dạn đứng lên hát bài: "Vui họp mặt. Từ ngàn phương về đây cùng nhau đoàn kết cùng đi tới tương lai...", lại một tràng vỗ tay khích lệ nữa vang lên. Sau đó Bác nói: "Bác đại diện các chú ở đây căn dặn các cháu mấy điều. Bác biết các cháu ngồi đây là ở khắp các địa phương của miền Nam, Bác muốn gặp tất cả các cháu cũng như gia đình của các cháu và toàn thể đồng bào miền Nam song điều kiện chưa cho phép, đất nước đang bị chia cắt nhưng các cháu tin tưởng một ngày không xa Tổ quốc ta được thống nhất, gia đình chúng ta được sum họp, Bác sẽ có điều kiện đi thăm hỏi. Các cháu viết thư hoặc nhắn tin cho gia đình là Bác và các chú ở đây gửi lời thăm gia đình và bạn bè các cháu ở miền Nam". Một tràng vỗ tay nữa lại vang lên trong không khí trang nghiêm và ấm cúng. Bác Hồ nói tiếp: "Các cháu đã ra đến miền Bắc xã hội chủ nghĩa rồi đấy. Bác mong các cháu ngoan, học giỏi để xứng đáng là cháu ngoan của Bác. Các cháu là những "hạt giống đỏ" của đồng bào miền Nam gửi ra đây học tập cho nên phải làm sao cho xứng đáng với lòng mong mỏi đó. Bác chúc các cháu ngoan, khỏe, vui và học tập thật giỏi".
Nói xong, Bác Hồ quay qua bên cạnh hỏi: "Các chú có ý kiến chi không?" (ý hỏi ý kiến các bác trong Bộ Chính trị có mặt lúc đó). Các bác đều không nói thêm và tán thành ý kiến với Bác. Bác nói tiếp: "Bây giờ các cháu xuống dưới xem phim". Chúng tôi đứng lên và đi xuống với Bác, bạn thì đi cạnh bác Tôn, bạn thì đi cạnh bác Đồng, bác Duẩn, bác Chinh, bác Giáp, bác Nghị...
Vào phòng chiếu phim ở tầng 1, Bác chiêu đãi bộ phim thiếu nhi miền Nam đánh Mỹ (phim hoạt hình). Lúc đó tự nhiên tôi thấy vinh dự đến lạ kỳ, một niềm vui khó tả, Bác Hồ ngồi cạnh tôi, bác ôm chặc tôi, một tay choàng qua vai tôi và xoa xoa lên ngực tôi, bộ ngực mớí lớn của một cô gái miền Nam.
Khi đèn phòng bật sáng Bác hỏi về gia đình tôi và cuộc hành trình của tôi đi bộ vượt Trường Sơn hơn 3 tháng như thế nào kể cho Bác nghe. Bác xoa đầu và hôn lên trán tôi hai cái rất lâu, tôi nhớ rất kỹ, tôi kể sơ về hoạt động giao liên của tôi cho Bác nghe và nhớ đến lời căn dặn của ba mẹ tôi cùng các chú trong cơ quan, ba tôi ở chiến khu Đại Lộc QNĐN thế nào. Ngồi một lúc, Bác đi qua bên con Hoa, Con Lan và tôi thâý bàn tay của bác cũng không bao giờ chịu làm biếng.
Đêm hôm đó tôi được một chị thư ký của bác nói nhỏ cho tôi biết là tôi hân hạnh được bác muốn cho gặp riêng bác, có những chuyện bác muốn hỏi tôi nhưng vì sáng nay đông quá bác không tiện. Khi tôi cùng Chị Nhàng đi tớí chổ Bác ở thì tôi được Chị Nhàng dẫn đi tắm rữa sạch sẽ và chị Nhàng nhìn tôi trong đôi mắt u buồn và tội nghiệp. Tôi được chị Nhàng dẫn đi qua một hàng lang, và tớí phòng ngủ của bác, chị Nhàng gõ cữa ba tiếng cánh cửa mở ra, Chị Nhàng bảo tôi đi vào và chị xoay lưng bỏ đi. Khi tôi vào lòng Bác ôm chầm lấy tôi, hôn môi tôi, hai tay bác xoa nắn khắp người tôi, Bác bóp hai bờ ngực nhỏ của tôi, bác bóp mông tôi, bác bồng tôi lên thều thào vào trong tai tôi:
- Để bác cấy hạt giống đỏ cho cháu, cháu mang về miền Nam cho bác nhé.
Bác bồng tôi lên giường, hai tay bác đè tôi ra và lột áo quần tôi. Bác như một con cọp đói mồi, sau một hồì kháng cự tôi biết mình không thể nào làm gì hơn nên đành nằm xuôi tay... Hai hàng lệ một cô gái miền Nam vừa tròn 15 tuổi đã bị bác cướp đi mất cái trong trắng.
Những đêm sau mấy đứa con gái khác cũng được dẫn đi như tôi, tôi biết là chuyện gì sẽ xảy ra với chúng, nhưng chúng tôi không ai dám nói với ai lời nào. Và qua cái chết của con Lành và con Hoa thì những ngày sau đó chúng tôi sống trong hoang mang và sợ sệt không biết là khi nào tới phiên của mình.
Cho đến khi thống nhất nước nhà, ba mẹ tôi không còn nữa, đã hy sinh cho độc lập dân tộc, song họ hàng tôi vẫn vui lòng, bởi vì tôi đã thay mặt gia đình và các cô chú trong cơ quan cũng như bạn bè tôi được vinh dự gặp Bác Hồ. Nhưng có ai biết được rằng sau cái gọi là vinh danh gặp bác hồ là chuyện gì xảy ra đâu. Kể cả chồng tôi khi hỏi tới trinh tiết của tôi, tôi cũng không dám nói, vì anh ấy là một đảng viên cao cấp, là một người lảnh đạo của tỉnh QNDN. Tôi chỉ nói là khi đi công tác tôi bị bọn ngụy quân bắt tôi và hãm hiếp tôi, chứ làm sao tôi dám nói tôi bị hãm hiếp lúc mới 15 tuổi và bị hãm hiếp ngay phủ chủ tịch và chính là "Bác hồ" hãm hiếp tôi, cho chồng tôi nghe.
Bây giờ ngồi đây tự điểm mặt lại trong số chúng tôi được vinh dự gặp Bác Hồ hơn 40 năm trước đây, chúng tôi đều trưởng thành, ngôì ngậm nguì nhớ laị những đứa bỏ xác lại trong phủ chủ tịch và không bao giờ về lại được miền Nam.  Tự nghĩ lại, chúng tôi thấy rất thấm thía lời Bác Hồ đã dạy: "Bác sẽ cấy những hạt giống đỏ của bác cho đồng bào miền Nam."
Quảng Nam-Đà nẵng (QNĐN) Ngày mùng 2 thánh 9 năm 2005.
Huỳnh Thị Thanh Xuân
© Take2Tango.  1/27/2009
www.take2tango.com
 

xoathantuong: xóa thần tượng, Hồ Chí Minh tài liệu, Tiếu Lâm Hồ Chí ...

Trang chính. Nhiều tài liệu và tác giả viết về Hồ Chí Minh, Tiếu Lâm Hồ Chí Minh (Tiếu Lâm Chính Trị). Tác giả: ...




__._,_.___

Posted by: Hank Music 

Featured post

🔥Lisa Pham Khai Dân Trí Ngày-18/11/2024

My Blog List