heo VN


Image result for coronavirus

VN là chổ xả rác cho bọn tàu, người VN tỉnh ngũ đi.





ĐỐT LŨA ĐI EM ĐỂ DIỆT QUÂN THÙ.



https://1.bp.blogspot.com/-HJRXuhnZmHY/VyBW6ru1AaI/AAAAAAAAQEQ/s0_7Wf7A4CgWv3r6IqpL2yrEK2G2kO6PACLcB/s1600/Vi%2Bmoi%2Btruong%2Btrong%2Bsach%2Bcho%2BViet%2BNam%2B.jpg

ĐỐT LŨA ĐI EM ĐỂ DIỆT QUÂN THÙ.
Biểu tình 5/3/2017
Image result for bom xang
https://www.youtube.com/results?sp=EgIIAg%253D%253D&q=bi%E1%BB%83u+t%C3%ACnh+2017

Saturday 12 March 2016

Bắc có ruồi, Nam có chuột


Bắc có ruồi, Nam có chuột

Vũ Thạch

 Bài viết dưới đây đưa ra một giả thuyết để bạn đọc suy ngẫm. BVN chưa hội đủ tư liệu để lượng tính khả năng xác thực của giả thuyết đó nên quan điểm trong bài xin được dành cho tác giả. Xin đưa tiếp bài của nhà báo Bùi Tín để bạn đọc cùng cân nhắc với bài này.

Bauxite Việt Nam
Không phải ngẫu nhiên mà cho đến thềm Đại Hội XII, nhiều cấp lãnh đạo Đảng vẫn tuyên bố “trong gần 1 triệu cán bộ khai báo tài sản chỉ có 1 trường hợp khai sai”, hoặc “điều tra 10 năm qua không ra một trường hợp cán bộ tham nhũng nào”, … NHƯNG nay lại chính Phó Ban nội chính Trung Ương Lê Minh Trí tuyên bố: “Tham nhũng chỉ có cán bộ đảng viên thôi”.

Đặc biệt đối với Sài Gòn, cho đến ngưỡng Đại Hội XII, tức chỉ mới 2 tháng trước, báo đài vẫn đăng kết quả thanh tra nguyên năm 2015 không phát hiện một cán bộ tham nhũng nào, hoặc 100% cán bộ hải quan thề nguyền không tham nhũng, … NHƯNG nay lại chính Tướng Công an Phan Anh Minh tuyên bố: “Hầu hết đối tượng thực hiện hành vi tham nhũng là đảng viên, mà Công an thì không được quyền tổ chức trinh sát đảng viên”, và còn cụ thể hơn nữa: hơn 50% các vụ buôn lậu có dính tới cán bộ hải quan.

Điều gì khiến lãnh đạo Đảng quay ngược thái độ 180 độ như thế? Có lẽ câu trả lời khá đơn giản. Đại Hội XII đã kết thúc. Bên thắng, bên thua đã ngã ngũ. Đã đến lúc bên thắng cuộc tính sổ vừa để phân phát chiến lợi phẩm cho hàng ngũ chân tay đang chực chờ, vừa trả thù các món nợ nhục nhã đau đớn cũ, và nhất là loại trừ các đối thủ cũ vĩnh viễn, không để các đối thủ đó có cơ hội vực dậy. 

Các quan ngại vỡ bình quí trước đây – khi khả năng ra đòn của các phía còn ngang ngửa – nay đang được thay bằng nỗ lực tống lũ chuột thua cuộc ra khỏi bình trước khi đập thẳng tay.

Vậy loại chuột nào sắp bị xách ra khỏi bình? 

Đọc các báo công cụ, người ta có thể thấy định nghĩa đang được đưa ra càng lúc càng rõ và càng tập trung vào 1 thành phần. Có lẽ rõ nhất cho đến nay là tuyên bố của Cục trưởng Cục Chống tham nhũng Phạm Trọng Đạt: “Tham nhũng là những người có chức vụ, quyền hạn”. Rõ ràng vòng dây “diệt tham nhũng” đang rút nhỏ dần một cách rất bài bản, từ tình trạng công chức tham nhũng nói chung đã rút vào đến vòng đảng viên tham nhũng, rồi rút nhỏ tiếp đến vòng các đảng viên đang nắm chức quyền, mà ai cũng biết đại đa số thuộc phe cánh vừa thất sủng của ông Dũng. 

Cứ tiếp tục đà này, sẽ ít ai ngạc nhiên trong những ngày tới, khi tên tuổi của một số đảng viên có quan hệ họ hàng hay tay chân đắc lực của ông Nguyễn Tấn Dũng bắt đầu được nhắc tới trên báo đài. Loại chiến thuật rút dây thòng lọng dần dần này khiến người đọc nhận ra các bài bản quen thuộc từ phương Bắc. 

Ông Tập Cận Bình cũng từng bước thu nhỏ dần sợi dây thòng lọng như vậy để loại trừ gần 750 ngàn đảng viên CSTQ cho tới nay và đang xiết dần đến mục tiêu tối hậu là nơi cổ kẻ tử thù của ông – Giang Trạch Dân.

Bàn tay của ông Tập Cận Bình trong nỗ lực loại trừ phe cánh ông Nguyễn Tấn Dũng phơi bày khá lộ liễu vào đầu tháng 3-2016. Họ Tập chẳng cần che đậy qua cửa ngõ ngoại giao, sứ quán gì nữa, mà triệu tập thẳng sứ giả riêng của ông Nguyễn Phú Trọng là Hoàng Bình Quân sang Bắc Kinh nhận lệnh. Ông Bình Quân vừa về, chỉ vài ngày sau hàng loạt các tuyên bố đổi chiều 180 độ vừa nêu bên trên đồng loạt xuất hiện trên báo đài. 

Cùng lúc đó, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, người từng sang triều kiến họ Tập ngay sau Hội Nghị 13 và được ưu ái dẫn đi viếng lăng Mao Trạch Đông, nay cũng bất ngờ liên tục phê phán tình trạng nợ công, tình trạng quan liêu thủ tục giấy tờ, và nhiều mặt hoạt động khác của Chính phủ như thể các tệ nạn đó vừa mới xảy ra từ đầu tháng 3 đến nay. Ông Nguyễn Sinh Hùng còn đùn đẩy luôn được việc đổ tội không có luật biểu tình là tại bên Chính phủ của ông Nguyễn Tấn Dũng.

Nhưng tại sao họ Tập ở xa xôi vạn dặm như thế lại cứ đòi phải diệt phe cánh ông Dũng gấp rút chứ không chờ tiến trình bình thường như trong quá khứ, nghĩa là chờ đến khi có khóa Quốc hội mới rồi sau màn “bỏ phiếu chọn lựa” mới công bố danh sách lãnh đạo Chính phủ theo quyết định có trước của Bộ Chính trị? Tức tại sao không chờ đến khoảng tháng 11 năm nay?
Câu trả lời khá rõ vì tình hình Biển Đông đang nóng lên rất nhanh theo từng ngày. Viễn cảnh TQ đối đầu quân sự với Mỹ đang tới gần. Để chuẩn bị cho tình hình đó, Bắc Kinh muốn sân sau của họ là Việt Nam phải rất vững chắc, không có phản trắc bất ngờ. Hiển nhiên, trong vài tháng tới, phe cánh ông Dũng sẽ mất dần rồi mất hẳn quyền lực, nhưng tại thời điểm này, tháng 3 – 2016, với vai trò đại diện quốc gia vẫn còn trong tay, phe ông Dũng vẫn là một lực lượng nguy hiểm trong mắt ông Tập. Họ vẫn có thể đặt TQ trước một số “chuyện đã rồi”, như bất ngờ chính thức nộp đơn kiện TQ ra tòa quốc tế, hay bất ngờ đặt bút ký kết các giao ước hợp tác liên minh quân sự be bờ TQ. Khó có thể đoán hết được phản ứng của những kẻ đang bị dồn vào chân tường và sắp mất tất cả. Và đó là lý do tại sao ông Tập buộc ông Trọng phải giải quyết gấp yếu tố Nguyễn Tấn Dũng.

Sau hết, nếu ai còn nghi ngờ gì về trọng lượng của các chỉ thị từ họ Tập đối với nhóm lãnh đạo quanh ông Nguyễn Phú Trọng, chỉ cần nhìn vào quyết định không cho ấn hành cuốn sách Gạc Ma vòng tròn bất tử, nhưng bắt buộc phải tái bản cuốn Đặng Tiểu Bình – Một trí tuệ siêu việt, và phải tung ra đúng thời điểm 17 tháng 2, tức ngày họ Đặng “dạy cho Việt Nam một bài học” tại chiến trường biên giới Việt Trung năm 1979. Toàn ban lãnh đạo đảng CSVN chịu lãnh nhận cái bạt tai nẩy lửa đầy nhục nhã đó trong sự im lặng thần phục hoàn toàn.

Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn trước mặt, sẽ xuất hiện đoàn quân của ông Nguyễn Phú Trọng khẩn trương đập chuột tơi bời dưới bóng cờ Theo Tập – Với Tập – Vì Tập. Và sẽ không còn mấy ai ngạc nhiên nếu thấy hàng loạt những kẻ vừa mất ghế, đang lũ lượt vào tù lại lầm bầm chửi: Chúng là một lũ hèn với giặc, ác với… “dân”.
V.T.
Tác giả gửi BVN


__._,_.___

Posted by: Dien bien hoa binh 

Friday 11 March 2016

Lời Khuyên Cô Em Vợ


On Wednesday, March 9, 2016 10:07 PM, "peter nguyen pwrote:

Lời Khuyên Cô Em Vợ

11706015714_ca968f62f2_b.jpg 
Em cứ mặc, nhưng xin đừng mỏng quá
Để bao người chột dạ bước liêu xiêu
Nước da kia mà để lộ ra nhiều
Sẽ bị nắng với mưa làm cho nám !
Em cứ mặc nhưng xin đừng quá ngắn
Hở phần lưng, ôi đã khó coi sao !
11705984164_f363926fc4_b.jpg 
Lần đầu tiên mình tập tành mặc áo chíp
Huống chi đưa cái lõm rốn ra chào
Vô duyên thế làm sao ai coi được !
Mông má có đầy, mắt môi có ướt
Cũng không làm "tha thứ" được gì đâu
Lở quen nhau, giao ước buổi sơ đầu
Đừng đòi học, kiểu khoe khoang, mốt, chảnh ...
11705609545_b3a3780655_b.jpg
 
Van em cứ hồn nhiên, đừng đỏng đảnh
Quần sa tanh và áo lụa Hà Đông
Giản dị thôi mà duyên dáng vô cùng
Em nên nhớ, còn cho mình ngắm nữa
Em cứ mặc van em đừng ... thả cửa
Xin hãy là Cô Tấm của ngày xưa
Mộc mạc, đơn sơ, giản dị, quê mùa ...!!!


11705589115_74b409a4c0_b.jpg

Trả lời ông Anh rể

11707969026_63361171cb_b.jpg
Nếu không mỏng, Em làm sao khoe được,
Hình hài này, là Cha Mẹ em... cho
Nào phải em tự thêm bớt nắn đo
Em không "mỏng", các Anh làm sao ngắm ?
Miệng anh nói, em hiểu lòng anh lắm !
Cũng thích nhìn ... mà giả bộ đàng hoàng ?
Thôi đi Anh! đừng có nói lang bang ...
Đẹp không khoe, của trời cho thật uổng ?


11707608624_61c209d5ab_b.jpg

Chạnh nhớ nhà thơ Hương đồng gió nội NGUYỄN BÍNH ....

CHÂN QUÊ
11709068056_14ffff2b25_b.jpg
Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!

11707635684_2bb174fac1_b.jpg
Nào đâu cái yếm lụa sồi?
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?
Nào đâu cái áo tứ thân?
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen?
11748371935_29bdabd64b_b.jpg
 

Nói ra sợ mất lòng em
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
Như hôm em đi lễ chùa
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh!
11814255703_52d27eaaf2_b.jpg
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều







__._,_.___

Posted by: =?UTF-8?Q?NGUY=1AN_HO=C3=AF=C2=BF=C2=BDNG_B=C3=AF=C2=BF=C2=BDCH

Làm sao đòi hỏi công bằng khi bị cai trị bởi bọn CHXHCNVN: một đảng cướp?



From: 'Khai Vo' via banvang <
Date: 2016-03-11 1:36 GMT+11:00
Subject: Fw: Có nên xấu hổ khi mang quốc tịch Việt Nam CS ?

Làm sao đòi hỏi công bằng khi bị cai trị bởi bọn CHXHCNVN: một đảng cướp?
On Thursday, March 10, 2016 5:17 AM, Elvis Nguyen Tran <> wrote:



Có nên xấu hổ 

khi mang quốc tịch Việt Nam CS ?

Theo Đt Vit - By on March 9, 2016
Có nên xấu hổ khi mang quốc tịch Việt Nam?
Bạn tôi nói: “Bất công quá mày ạ. Chỗ tao làm, chỉ cần mang quốc tịch Mỹ hay châu Âu thì tự dưng lương tăng gấp 4-5 lần so với lương của dân Việt mình. Mà có phải bọn nó là dân Mỹ và Châu Âu gốc đâu, toàn sinh ra và lớn lên ở Việt Nam rồi sang đó du học, tìm đường lấy quốc tịch rồi về Việt Nam làm việc.” 

Tôi cũng đồng tình. Trước đây tôi có làm việc tại một công ty quốc doanh chuyên về bất động sản. Lúc đó có anh kiến trúc sư tên Hải, sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, du học ở Tây Ban Nha được vài năm rồi lấy vợ và nhập quốc tịch Tây Ban Nha. 

Sau đó về làm cho công ty quốc doanh, tự dưng lương được nâng lên chín ngàn đô Mỹ một tháng (????). Trong khi cùng vị trí như anh Hải, các kiến trúc sư Việt Nam chỉ hưởng mức lương 20 – 30 triệu đồng. Chắc hẳn nhiều người nghĩ là vì anh Hải kia tài năng và được đào tạo bài bản ở Tây Ban Nha nên mới có được mức lương cao như thế. 

Thật ra thì chỉ vì anh ta mang quốc tịch nước ngoài nên mới được tính mức lương như vậy mà thôi. Bởi vì trong số những anh kiến trúc sư 20 – 30 triệu đồng kia, có những ai rất tài năng, cũng được đào tạo ở Mỹ, Anh, Úc nhưng vì không có quốc tịch ngoại nên đành chấp nhận mức lương bèo bọt.

Hỏi ra mới biết, đa số các công ty ở Việt Nam, có truyền thống chuộng lao động nước ngoài. Tự “ban hành” chính sách ưu đãi cho những người mang quốc tịch nước ngoài và gọi họ là “chuyên gia”. Chính ở trong đất nước của mình mà công dân Việt Nam còn bị coi rẻ như vậy, thì khi ra nước ngoài, còn ai coi trọng họ? Bản thân tôi cũng từng rất xấu hổ khi cầm hộ chiếu Việt Nam ra nước ngoài. Cảm giác mình bị coi thường vì là công dân của một quốc gia cộng sản dốt nát và lạc hậu. Có một nghịch lý là nếu bạn mang quốc tịch nước ngoài (kể cả những nước đang phát triển như Thái Lan, Singapore…) và đến Việt Nam làm việc, bạn sẽ được coi trọng, được trả lương cao. Tại sao chính chúng ta còn không xem trọng chúng ta? Chính phủ đang làm cái gì để công dân nước mình bị xem thường như vậy ngay trên đất nước của họ? Chẳng lẽ chính phủ Việt Nam bất tài vô dụng đến mức ấy?

Từ chuyện của Hằng
Bạn tôi kể, có lần sang Úc du lịch, gặp một cô bé quê ở Thanh Hóa tên là Hằng. Hằng tốt nghiệp Đại học Ngoại thương ở Hà Nội, sau đó xin visa sang Úc du lịch và trốn ở lại làm nail cho một tiệm của người bà con. Đến nay cũng đã gần 2 năm, Hằng sống bất hợp pháp tại Úc, luôn mong muốn tìm cách kết hôn với công dân Úc để được ở lại hợp pháp. Hằng cho biết cô luôn cảm thấy lo lắng vì sợ một ngày nào đó sẽ bị phát hiện và trục xuất về nước. Nhớ nhà, nhớ quê hương, nhưng cô cho biết sẽ vẫn ở lại Úc cho đến khi được chính thức lưu trú tại quốc gia này. Cô cho rằng ở Việt Nam sẽ chẳng bao giờ kiếm được nhiều tiền như làm nail ở Úc.

Nghe qua câu chuyện của Hằng, tự dưng thấy khó chịu hơn. Một công dân Việt Nam, tốt nghiệp một trường đại học có tiếng ở Hà Nội, sẵn sàng bỏ quê hương, bỏ gia đình, sang Úc sống cuộc sống của một người làm nail, sống chui sống nhủi. 

Hằng không phải là cá biệt hay thiểu số, Hằng là một đại diện cho hàng ngàn người Việt đang mong muốc trở thành công dân của Mỹ, Úc, Anh, Pháp, Nhật Bản, Hàn Quốc… Điều đó xuất phát từ việc mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, sung túc hơn ở một quốc gia khác so với ở một quốc gia cộng sản Việt Nam bất công.

Đến chuyện 50 khách du lịch Việt trốn ở lại Hàn Quốc
Dù đã quen với tình trạng người Việt đi xuất khẩu lao động chui tại các nước có nền kinh tế phát triển, tôi không khỏi ngạc nhiên khi biết gần 50 khách du lịch Việt đã trốn đoàn để ở lại đảo Jeju (Hàn Quốc). Tôi bất ngờ vì số người bỏ trốn lớn quá, chứng tỏ ngày càng nhiều người liều lĩnh hơn, sẵn sàng vi phạm pháp luật để đạt được mục đích của mình. 

Vậy nguyên nhân vì đâu mà dân ta lại đua nhau tìm đến một xứ sở mới, không gia đình, thậm chí không có người thân thiết? Câu trả lời thật đơn giản: mưu sinh là nhu cầu tất yếu của con người. Ai trong chúng ta cũng  mong muốn có một công việc tốt hơn, một mức lương cao hơn, một cuộc sống tốt hơn hay một ước mơ đổi đời nào đấy. Thế nên, khi có cơ hội, người ta sẽ sẵn lòng bất chấp tất cả để tìm tới miền đất hứa.

Sau những cuộc chạy trốn bị phát giác, người ta lại kêu gọi siết chặt chế tài, tăng nặng các hình thức xử phạt. Nhưng một cuộc sống chui nhủi nơi xứ người với tâm trạng lấm la lấm lét thường trực khi đối mặt với nhân viên công quyền nước sở tại đã là hình phạt khắc nghiệt nhất. Tôi tin, không ai muốn có một cuộc sống như vậy trừ khi họ bị bắt buộc phải đánh đổi vì những nhu cầu bức thiết hơn.

Chính phủ (csVN) hãy tự biết xấu hổ
Tôi tự hỏi, quan chức chính phủ Việt Nam có cảm thấy xấu hổ không khi chính công dân nước mình bỏ trốn khỏi đất nước? Hay họ bận lo cho túi tiền riêng của họ mà chẳng còn thời gian để mà xấu hổ? Một đất nước với hơn 90 triệu dân, đang ở thời kỳ dân số vàng, vị trí địa lý chiến lược ở vùng Đông Dương và Châu Á, tài nguyên thiên nhiên giàu có, và quan trọng là công dân thích bỏ trốn khỏi đất nước. Sao lại nghịch lý như vậy? 

Chính phủ Việt Nam có biết tự đặt câu hỏi như vậy không? Lẽ ra với những thuận lợi như vậy, Việt Nam phải là điểm đến ao ước của công dân các nước, chứ không phải là nơi mà công dân Việt Nam muốn rời bỏ ra đi. Các nan đề: du học sinh Việt không trở về nước, du khách Việt Nam trốn ở lại Hàn Quốc, phụ nữ Việt Nam muốn lấy chồng nước ngoài, lao động Việt Nam muốn ở lại Nhật Bản… Sao các nan đề  này không được giải quyết triệt để? Đừng đổ lỗi cho chính những công dân muốn rời bỏ đất nước mà hãy tự suy ngẫm lại, chính phủ đã làm gì để họ phải ra đi?

Lần sau, khi phải ra nước ngoài, cầm theo hộ chiếu Việt Nam, bạn đừng mặc cảm, đừng xấu hổ, bởi bạn đâu được quyền tự do lựa chọn quốc tịch của mình. Kẻ phải xấu hổ thay cho bạn, đó là chính phủ Việt Nam CS.
Cao Huy Huân 
THEO BBC -

Vụ án ở Long An: 'công vụ' và 'công bằng'

Luật sư Ngô Ngọc TraiGửi cho BBCVietnamese.com
·         9 tháng 3 2016
Ngoài phiên tòa ở Long An xử Nguyễn Mai Trung Tuấn
Mới đây em thiếu niên Nguyễn Mai Trung Tuấn 15 tuổi ở Long An bị xử phạt 2 năm 6 tháng tù về tội cố ý gây thương tích trong một vụ việc chống người thi hành công vụ.
Xung quanh vụ án này nhiều bất cập được nêu ra, có ý kiến cho rằng tại sao lại xử tù một em thiếu niên nhỏ tuổi mà không cho em về tiếp tục đến trường?
Một số luật sư nghi ngờ kết quả giám định thương tích ở mức 35% của bị hại Trưởng công an xã, vì theo Điều 12 Bộ luật hình sự em Tuấn nhỏ tuổi chỉ phải chịu trách nhiệm hình sự về tội rất nghiêm trọng do cố ý.

Và theo quy định tại Điều 104 Bộ luật hình sự, nếu thương tích của bị hại dưới 31% thì không xử lý em Tuấn, đằng này thương tích bị hại là 35%. Một số người nghi ngờ kết quả giám định đã được nâng lên để đủ mức xử lý hình sự em Tuấn.

Là một luật sư, qua vụ án được công luận quan tâm này, tôi thấy cần chỉ ra những bất hợp lý trong việc giải quyết các vụ án lâu nay.

Công vụ là gì?

Lâu nay nhiều người bị xử lý hình sự về tội chống người thi hành công vụ, nhưng pháp luật lại chưa xác lập một nội dung rõ ràng về công vụ.

Mặc dù vậy có thể hiểu công vụ là việc làm của cán bộ công chức thực hiện theo đúng chức năng nhiệm vụ quyền hạn được pháp luật quy định, có hai điều kiện tiên quyết đó là người thực hiện phải là cán bộ công chức nhà nước và việc làm phải đúng chức năng nhiệm vụ theo pháp luật.

Vậy nếu việc làm của cán bộ công chức không đúng quy định pháp luật, ví như sai về thẩm quyền, sai về cơ sở căn cứ pháp lý, sai về trình tự thủ tục, thì đó không phải công vụ.

Và đương nhiên người dân không có nghĩa vụ phải chấp hành hợp tác với một việc làm sai.

Nhưng lâu nay trong các vụ chống người thi hành công vụ, cơ quan giải quyết thường ít quan tâm xem hành vi công vụ có sai phạm gì không, mà họ chỉ nhìn vào hành vi chống đối để xử lý.

Lâu nay trong các vụ chống người thi hành công vụ, cơ quan giải quyết thường ít quan tâm xem hành vi công vụ có sai phạm gì không, mà họ chỉ nhìn vào hành vi chống đối để xử lý.

Trong khi luật đã quy định về chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn của từng nhóm cán bộ công chức nhằm xác định rõ ràng tránh làm sai, ảnh hưởng đến lợi ích nhà nước, lợi ích người dân.

Và luật cũng quy định về thể thức, trình tự, thủ tục nhằm buộc các hoạt động công vụ phải đúng đắn, tránh mờ ám khuất tất, làm bừa làm bậy.

Đó cũng là trang bị cho người dân cơ chế hiểu biết để kiểm soát phòng ngừa, biết được đúng sai để bảo vệ quyền lợi cho mình.
Như vậy, đúng ra một hành vi dù được thực hiện bởi cán bộ công chức nhưng không đúng quy định pháp luật thì phải không được coi là công vụ.
Bởi không có pháp luật nào, không có nhà nước nào chấp nhận một việc làm sai pháp luật là công vụ nhân danh nhà nước. Kết quả của việc làm đó sẽ không có lợi cho nhà nước, không có lợi cho người dân, đó là hành vi xâm hại, đó không phải công vụ.
Và trước một hành vi xâm hại người dân có quyền phòng vệ chính đáng.

Đúng cũng xử lý

Thực tế lâu nay nhiều trường hợp phản đối công vụ, có cơ sở chính đáng vẫn bị xử lý về hành vi chống người thi hành công vụ.
Nhiều hành vi công vụ bị chống đối thực chất chứa đựng những vi phạm khiến người dân bất bình, đặc biệt trong lĩnh vực cưỡng chế thu hồi đất. Nhưng pháp luật lại vô lý khi buộc người dân phải chấp nhận trước rồi khiếu nại sau.
Cụ thể luật khiếu nại quy định người khiếu nại có nghĩa vụ chấp hành quyết định hành chính mà mình khiếu nại trong thời gian khiếu nại. Điều này rất dễ dẫn đến việc buộc người dân phải chấp nhận một việc làm sai.
Khi đó tổn hại gây ra sẽ làm mất đi tính đúng đắn nghiêm chính của hoạt động thực thi pháp luật.
Ví như nhiều trường hợp người dân phản đối cưỡng chế thu hồi đất do đang có khiếu nại về kiểm đếm tài sản trên đất hoặc đo đạc sai diện tích.
Vậy khi buộc người dân phải chấp nhận quyết định thu hồi trước, khiếu nại sau, nếu việc giải tỏa mặt bằng san lấp thi công làm mất đi cơ sở giải quyết khiếu nại thì sao?
Thực tế đã cho thấy nhiều trường hợp người dân khiếu nại đúng, cơ quan thu đồi đất đã đo đạc sai diện tích hoặc kiểm đếm sai tài sản.

Công bằng cho dân

Image copyrightFacebook
Image caption

Nguyễn Mai Trung Tuấn

Việc buộc người dân thi hành quyết định hành chính trước khiếu nại sau, sẽ dẫn đến buộc người dân phải chấp nhận một việc làm sai. Đây là ngang trái khiến cho việc giải quyết các sự vụ không được thấu tình đạt lý.

Hiểu biết của người dân sẽ chẳng còn ý nghĩa, kiến thức pháp luật sẽ chẳng còn tác dụng khi phát hiện ra việc làm sai mà vẫn phải chấp nhận.
Đó là bất công dẫn đến những vụ chống người thi hành công vụ thường hay xảy ra trong thu hồi đất.

Để tránh chống đối cần thay đổi pháp luật theo hướng chỉ cưỡng chế giải tỏa mặt bằng sau khi có bản án hành chính của tòa án phân định rõ ràng về pháp lý và quyền lợi rồi mới thực hiện.
Vì một khi những băn khoăn của người dân chưa được giải quyết rõ ràng thì người ta sẽ có xu hướng chống đối việc cưỡng chế.

Cưỡng chế thu hồi đất cũng là loại công vụ hay sai về cơ sở pháp lý và trình tự thủ tục. Trong khi việc xử lý lâu nay các cơ quan thường xem nhẹ sai phạm về trình tự thủ tục, coi đó là hoạt động có thể bổ sung hoàn thiện sau hoặc sửa chữa cho phù hợp.

Đây là quan điểm không công bằng, vì thủ tục cũng là luật định. Vi phạm thủ tục cũng là vi phạm pháp luật, vậy tại sao cán bộ lại được vi phạm mà người dân thì lại phải yêu cầu tuân thủ pháp luật?
Đây cũng là nhận thức sai lầm khiến cho công tác giải quyết các vụ án nhiều năm qua đã không giúp ích gì cho việc ngăn giảm các vụ chống đối.

Vì thực tế những vi phạm về thủ tục như việc niêm yết, việc gửi quyết định, việc thông báo trước, chính là những chiêu trò xấu mà cán bộ làm với người dân, bộc lộ đạo đức công vụ yếu kém, cẩu thả coi thường pháp luật, chính là nguyên nhân dẫn đến bất bình chống đối.

Cho nên để giảm tránh chống người thi hành công vụ, cần nghiêm khắc coi vi phạm về trình tự thủ tục cũng như vi phạm về thẩm quyền, đều là làm sai pháp luật, cần bị hủy bỏ không được coi là công vụ.

Còn nhiều bất cập

Image copyrightinternet
Image caption

Dân phản đối chính quyền thu hồi đất

Để công bằng cho người dân, trong quá trình giải quyết các vụ chống người thi hành công vụ cần làm rõ xem hành vi công vụ có vi phạm gì không?
Nếu phát hiện ra vi phạm về thẩm quyền, cơ sở pháp lý, trình tự thủ tục, thì đó phải được coi không phải công vụ và không xử lý hành vi chống người thi hành công vụ. Hành vi chống đối cần được xem là phòng vệ chính đáng.

Trường hợp người dân gây ra thương tích thì có thể bị xem xét xử lý do vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng.

Trong vụ án của em thiếu niên Nguyễn Mai Trung Tuấn ở Long An, không thấy các cơ quan tư pháp làm rõ xem việc cưỡng chế có vi phạm gì không. Vụ án theo đó còn nhiều nghi vấn, nhiều khúc mắc chưa được làm rõ.

Nhìn rộng ra nền tư pháp Việt Nam còn nhiều bất cập, đằng sau mỗi vụ án nổi cộm ẩn dấu những bất cập pháp luật cần được xử lý. Bởi vậy cải cách tư pháp dù là chủ trương đúng nhưng còn rất nhiều việc phải làm.

Song dường như Ban chỉ đạo cải cách tư pháp trung ương vẫn chưa sẵn sàng nắm bắt vấn đề để tháo gỡ. Bằng chứng là vẫn có những vụ án rất chậm được xử lý trong khi đương sự phải cay đắng chịu đựng ví như vụ Hàn Đức Long ở Bắc Giang.

Ban chỉ đạo cải cách tư pháp trung ương cần lắng nghe tiếng nói phản ánh của giới luật sư, những người hàng ngày đối diện với những bất cập pháp luật.

Có thế những vướng mắc mới được chỉ ra tháo gỡ, nền tư pháp Việt Nam mới có khả năng được trở lên công minh tiến bộ.

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của luật sư Ngô Ngọc Trai từ VP Luật Công Chính, Hà Nội.




__._,_.___

Posted by: <vneagle_1


Thursday 10 March 2016

Bầu cử ở Mỹ, nhìn từ bên ngoài



Nguyễn Hưng Quốc đã viết rất tầm bậy là: “Nhiều người hiện nay không mong TRUMP là ứng cử viên TT và không thắng trong cuộc bầu cử”
Xin hỏi tại sao ông TRUMP lại dẫn đầu ? Vậy thì không ai ủng hộ mà lại dẫn dầu hay sao ?
Nguyễn Hưng Quốc đúng là tên miệng thúi ! Hãy câm miệng đi đừng nói bá láp !

Lincoln Nguyễn
9.3.2016

From: DienDanCongLuan
Sent: Wednesday, March 09, 2016 5:59 PM
Subject: [DDCL] Fw: Fwd: NGUYEN HUNG QUOC :Bầu cử ở Mỹ, nhìn từ bên ngoài..

 
  

 
Tổng Thống Donald J. Trump?

Vũ Linh


daily news brain dead
...giữa hai ứng viên bị nhiều người... ghét nhất, là bà Hillary và ông Trump...

Kết quả bầu sơ bộ ngày 1/3 trong nội bộ hai đảng DC và CH đã được công bố và tất cả đã nhìn rõ chiến thắng vĩ đại của tỷ phú Donald Trump cùng với chiến thắng hiển nhiên của bà Hillary.

Bên DC, đúng như dự đoán, hậu thuẫn của cụ xã nghiã Bernie Sanders không thâm nhập nổi vòng đai bảo thủ phía nam. Trong 11 tiểu bang, bà Hillary thắng tại 7. Cụ Sanders thắng được 4 tiểu bang ngoài cấm địa bảo thủ là tiểu bang nhà Vermont, Oklahoma, Colorado, và Minnesota. Con đường hoan lộ của bà Hillary có vẻ nhiều ổ gà, vì những tiểu bang còn lại đều có khuynh hướng cởi mở hơn, có thể đón nhận ông Sanders dễ hơn là mấy tiểu bang miền nam.

Dù sao, nhiều người nghĩ cuối cùng bà cũng sẽ thắng thôi. Coi như bà Hillary có quyền mơ tưởng tới đại hội đảng. Và chuẩn bị cuộc “thế chiến thứ ba” với ông Trump!

Ngày 1 tháng 3 là ngày chiến thắng vĩ đại của tỷ phú Donald Trump. Trong 11 tiểu bang có bầu sơ bộ của CH, ông đã thắng tại 7. Ông Cruz thắng tại ba tiểu bang Texas, Oklahoma và Alaska, trong khi ông Rubio thắng tại Minnesota.

Chiến thắng của ông Trump cực kỳ quan trọng vì đã chứng minh được ít nhất hai chuyện: thứ nhất ông đã hạ được ông bảo thủ cực đoan Cruz tại địa bàn bảo thủ miền nam, và thứ nhì, ông đã đẩy được ông Rubio ra ngoài biên. Tuần tới, nếu ông Rubio thua luôn tại tiểu bang nhà Florida thì coi như ông có quyền về nhà vẽ kế hoạch cho năm 2020.

Chỉ 6 tháng trước đây, trên khắp nước Mỹ, từ truyền hình đến truyền thanh đến báo ngày, báo tuần, báo mạng, không có ai đã tiên đoán được hiện tượng Trump!

alt
Cách đây nửa năm, ông James Fallows, một trong những nhà báo lão thành uy tín nhất Mỹ, đã viết xác xuất của ông Trump trở thành ứng viên của CH là “exactly zero”. Khỏi cần dịch. Nhà báo cột trụ Chris Cillizza của Washington Post bảo đảm không có cách gì ông Trump thắng được cuộc bầu sơ bộ CH.

Kẻ viết này phải “thành thật khai báo” là chỉ giỏi đọc báo cọp trên mạng nên cũng “sao y bản chính”, đoán sai bét ngay từ đầu khi cho rằng ông Jeb cuối cùng sẽ chạy đua cùng bà Hillary trong khi các ông Trump, Cruz và Rubio chỉ là những ca sĩ phụ, hát mở màn trước khi ca sĩ chính Jeb ra sân khấu. Dù vậy, kẻ viết này cũng được giải an ủi khi trên cột báo này đã chỉ có bài giới thiệu về ba ứng viên là các ông Trump, Cruz, và Rubio, mà không viết gì về các ứng viên khác. Dường như đã có “linh tính” là chỉ có ba vị này mới chính là ngôi sao thực sự trên bầu trời CH.

Hiện tượng Trump đã đảo ngược tất cả mọi lý thuyết, mọi lý luận, mọi tính toán về chính trị Mỹ. Một hiện tượng từ xưa đến giờ chưa hề xẩy ra.

Có thể nói trong cuộc tranh cử này, ông Trump đã vi phạm tất cả mọi điều húy kỵ nhất trong kỹ thuật vận động bầu cử Mỹ:

- Ông là người tuyệt đối không có một chút kinh nghiệm chính trị, cũng chưa bao giờ đi vận động tranh cử bất cứ chức vụ gì, kể cả… tổ chức cộng đồng.

- Ông ra tranh cử với một quá khứ chính trị mù mờ nhất, nay vầy mai khác chẳng có quan điểm gì rõ rệt hay bất biến, và bây giờ cũng chẳng có chương trình kế hoạch gì cụ thể ngoài hai đề nghị trục xuất hết di dân lậu và cấm di dân Trung Đông vào Mỹ, kèm theo khẩu hiệu chung chung sẽ làm cho nước Mỹ vĩ đại lại.

- Ông là chuyên viên ăn nói vung vít, chẳng cần biết “phải đạo chính trị” là gì. Ông cũng là chuyên gia sỉ vả tất cả thiên hạ, không nể ai cũng chẳng chừa ai, từ TT Obama và cả đảng DC dĩ nhiên, đến đôi bạn tâm giao là hai ông bà Clinton, rồi đến di dân gốc Mễ, di dân Trung Đông, cả giới truyền thông, tẩy chay cả Fox News là tiếng nói lớn nhất của khối bảo thủ, chọc quê những người tật nguyền, chê người hùng McCain, đả kích Đức Giáo Hoàng, chửi tổng thống Mễ, nhục mạ tất cả các ứng viên khác, nhưng lại ca ngợi Putin, khen tài của cậu Ấm Ủn đã thanh toán được hết các đối thủ, trích dẫn nhà độc tài phát-xít Mussolini, không phản đối hậu thuẫn của lãnh tụ Ku Klux Klan, đòi trục xuất hết di dân nhưng lại mướn toàn di dân lậu làm việc cho các khách sạn, sòng bài, và các công trình xây cất của ông, và lấy vợ là di dân luôn. Rồi mới đây, trong cuộc tranh luận trên TV ngày 3/3 lại còn có dịp khoe bóng gió kích thước... của quý của mình nữa. Tổng thống tương lai của Mỹ?

Chẳng những vậy mà quái lạ thay, mỗi lần phạm một đại húy kỵ thì y như rằng, trong khi cả thế giới đoán ông sẽ tiêu tùng, hậu thuẫn của ông lại nhẩy vọt lên vài điểm!

Phải nói cho chính xác là ông Trump đã lôi cuộc vận động tranh cử tổng thống xuống bùn, để chỉ còn là một cuộc chạy đua xem ai nhục mạ giỏi hơn ai, chẳng ai để ý đến chính sách ngoại giao hay chương trình kinh tế gì hết. Đợi đến ngày ông Trump chạy đua cùng bà Hillary, ta sẽ thấy một tình trạng xuống cấp còn thê thảm hơn nữa. Báo chí đăng tin bà Hillary không phải tay vừa, đã chuẩn bị kỹ, thành lập một nhóm chuyên gia đặc biệt có bổn phận đi truy cứu gia phả ba đời của ông Trump, cũng như nghe lại tất cả mọi lời nói trong mấu chục năm trên các show TV của ông, truy xét tất cả những giao dịch kinh doanh từ đời bố ông Trump. Cuộc chạy đua này có nhiều triển vọng chỉ là một cuộc chửi bới tay đôi, có thể nói là dơ bẩn nhất từ xưa đến nay.

Sự thành công của ông Trump còn có một đặc điểm chưa từng thấy: ông thành công mặc dù cả guồng máy lãnh đạo đảng CH tìm đủ cách chống hay cản ông. Những tên tuổi lớn nhất của đảng CH như cựu TT Bush, TNS McCain, cựu Thống Đốc Romney, lãnh đạo CH tại Thượng Viện, Chủ Tịch Hạ Viện, và hàng loạt nghị sĩ, dân biểu, thống đốc, chính khách, chuyên gia, đã lên tiếng chỉ trích ông Trump thậm tệ, cảnh giác ông Trump sẽ phá nát đảng CH. Ngay cả tạp chí National Review, là cơ quan ngôn luận lớn nhất của khối bảo thủ, cũng đã ra ấn bản đặc biệt với bài viết của cả chục chính khách và nhà báo kỳ cựu và uy tín nhất của khối bảo thủ, kịch liệt đả kích ông Trump là “bảo thủ mạo danh”.

Cách tranh cử của ông Trump sẽ làm đau đầu tất cả các chuyên gia cũng như giáo sư chính trị học trên thế giới. Tất cả các sách giáo khoa, luận án về chính trị Mỹ bảo đảm sẽ phải viết lại.

Phân tích về chiến thắng của ông Trump, các chuyên gia (lần này không biết sẽ sai nữa hay không!) đã nhận thấy có ba yếu tố quan trọng nhất:

1. Sự dồn nén và bực tức tràn hông, cũng như nỗi lo sợ lớn của một khối rất lớn cử tri, trước những chính sách thiên tả ngày càng quá xa của TT Obama, sự lộng hành quá mức của những nguyên tắc “phải đạo chính trị” mà thực tế chỉ là “phải đạo cấp tiến”, những nguy cơ đe dọa lối sống, tôn giáo, những giá trị cơ bản, nền tảng gia đình, công ăn việc làm, và ngay cả sinh mạng của họ. Hiện tượng Trump chính là phản ứng ngược chống lại hiện tượng Obama.

2. Sự phân hoá quá mức trong hàng ngũ CH, khi mà có tới 17 người nhẩy ra tranh cử tổng thống, cho dù đại đa số chẳng có một tia hy vọng nào ngay từ đầu, kể cả những người như ông Carson mới rút lui tuần rồi. Việc phân hoá này giúp ông Trump thắng lớn mặc dù tỷ lệ phiếu ông thu được chỉ khoảng một phần ba số cử tri đi bầu. Ngay từ đầu, nếu chỉ có chừng vài ba ông bà, thì ông Trump đã gặp khó khăn hơn nhiều.

3. Cá tính ông Trump và nhất là cách diễn đạt của ông trước cử tri và TV. Tuy ông Trump chẳng có chút kinh nghiệm vận động tranh cử gì, nhưng với kinh nghiệm mấy chục năm làm show trên TV, ông hiểu rõ tâm lý đại chúng và biết rõ cách thu hút sự chú ý và cảm tình của thiên hạ. Thể chế bầu bán dân chủ kiểu Mỹ thực tế vẫn chỉ là một trò show tiêu khiển dựa trên khả năng thu hút người coi và người nghe, chứ không hề dựa trên khả năng hay kinh nghiệm chính trị gì hết. Quan trọng hơn cả là những điều ông Trump lớn tiếng đả kích được rất nhiều người coi như đúng sự thật, những sự thật chói tai mà nhiều người không dám nói hay không dám nghe.

Viễn ảnh một tổng thống Trump chưa bao giờ gần sự thực như bây giờ. Chỉ khiến các lãnh đạo CH điên đầu không biết phải làm cách nào để chặn ông.

Báo chí đăng tin các vị này đang liên tục họp kín bàn kế sách đối phó. Có nhiều kịch bản đang được tranh cãi.

Một kịch bản là áp lực ông Rubio rút lui vì vô vọng, để cựu thống đốc và ứng viên tổng thống Mitt Romney ra tranh cử thay thế. Bây giờ dĩ nhiên quá muộn để ông Romney có thể hạ ông Trump, nhưng ít ra, ông Romney có hy vọng sẽ lấy đủ phiếu cử tri đoàn để khiến ông Trump không hội đủ số phiếu tối thiểu 1.237 phiếu trong vòng bầu đầu tiên tại đại hội đảng. Đưa đến cuộc bầu vòng hai. Theo luật lệ CH, thì qua đến cuộc bầu vòng hai, cử tri đoàn hoàn toàn có quyền tự do, muốn bầu cho ai thì bầu, không còn bị bắt buộc phải bầu cho cử tri họ đại diện nữa. Khi đó, thì các lãnh tụ đảng sẽ họp kín, điều đình, đổi chác để bầu ông Romney hay một người nào khác.

Kịch bản này có nhiều điều không ổn. Thứ nhất, không thể có chuyện ông Rubio hy sinh vì quyền lợi đảng, rút lui nhường chỗ cho ông Romney, cho dù được ông Romney hứa hẹn ghế phó. Các chính trị gia tranh cử tổng thống đều là những người tham vọng và tự tin hơn người, không có chuyện hy sinh kiểu quân tử Tàu như vậy. Thứ nhì, cho dù thành công loại được ông Trump kiểu này, thì ông này cũng sẽ nổi điên ra tranh cử độc lập, cũng vẫn chẳng cản được ông. Ông Romney mới đây tái xuất giang hồ, nhẩy ra sỉ vả ông Trump thậm tệ, đồng thời cũng khẳng định ông sẽ không ra tranh cử.

Một kịch bản khác là dàn xếp cho ông Rubio rút lui, hậu thuẫn cho ông Cruz đổi lại việc ra làm phó cho ông Cruz. Dù sao, cả hai ông cũng đều cùng một lò Tea Party ra. Hai ông này chung sức lại, có hy vọng hạ được ông Trump. Nhưng kịch bản này thấy cũng khó trôi: nước Mỹ hết người rồi sao mà phải đưa hai ông gốc Cuba ra làm chánh và phó? Diễn đàn mạng Drudge Report đã đăng hình hai ông Cruz và Rubio đứng hai bên ông Trump, và gọi là “Cuban sandwich”!

Nhưng trong những kịch bản trên, hay trong bất cứ kịch bản nào khác, điều không ổn lớn nhất là trong cái xứ dân chủ này và trong thời đại này, chuyện các lãnh tụ họp kín dàn xếp bầu bán hay chia vai vế là chuyện dân chúng chắc chắn khó chấp nhận. Đây là công thức của cái xứ “đỉnh cao trí tuệ”, khó xẩy ra ở cái xứ thành đồng dân chủ. Chủ tịch Ủy Ban Phối Hợp Toàn Quốc của CH cũng đã chính thức bác bỏ mọi dàn xếp hậu trường.

Các vị lãnh đạo CH cũng nghĩ đến một giải pháp động trời hơn, có tính chiến lược lâu dài, là đành chấp nhận để ông Trump thắng tại đại hội đảng và ra tranh cử, nhưng làm mọi cách để triệt ông Trump, bảo đảm cho bà Hillary thắng.

Vâng, họ chấp nhận cho bà Hillary thắng còn hơn là để ông Trump thắng vì hai lý do. Lý do ngắn hạn, dù sao bà Hillary cũng sẽ đỡ hại cho nước Mỹ hơn là ông phát xít Trump sẽ chôn vùi đảng CH một cách vĩnh viễn. Ông Trump là người quá nguy hiểm, không có chút kinh nghiệm ngoại giao, chính trị, hay kinh tế gì (điều hành một vài khách sạn không phải là làm kinh tế). Đã vậy, lại hành xử bốc đồng, bất chấp hậu quả. Mấy ngón tay của ông Trump nằm trên cái hộp mã số điều khiển toàn bộ hệ thống bom nguyên tử của Mỹ đã khiến cho hơn 90 chuyên gia an ninh và quốc phòng, đều thuộc khối bảo thủ, phải lên tiếng cảnh giác. Ít ai nghĩ ông Trump sẽ bấm nút, nhưng họ sợ ông Trump sẵn sàng thả bom san bằng cả thế giới. Đời tư cũng như cách ăn nói của ông Trump cũng không có vẻ gì là phong cách của một tổng thống đại cường, mà giống như TT Mugabe của Zimbabwe nhiều hơn.

Kế hoạch dài hạn là cho bà Hillary làm tổng thống, trong khi đảng CH loại bỏ ông Trump, chỉnh đốn hàng ngũ, và 4 năm nữa sẽ đưa một ngôi sao trẻ sáng chói ra hạ cụ bà Hillary khi đó đã 74 tuổi. Coi như đảng CH chấp nhận de lui bốn năm để sau này vùng dậy như phượng hoàng! Nhưng chỉ de lui nhường cái ghế tổng thống để dốc toàn lực vào hai cuộc bầu Thượng và Hạ Viện. Chỉ cần CH vẫn giữ được đa số tại một trong hai viện thì bà Hillary có làm tổng thống cũng chả làm nên trò trống gì.

Nhưng chuyện ông Trump sẽ đại diện cho CH vẫn chưa thể coi như ván đã đóng thuyền được vì một lý do rất giản dị là cho đến nay, tổng số cử tri đoàn của bốn ông Cruz, Rubio, Kasich và Carson vẫn cao hơn số cử tri đoàn của ông Trump. Tổng số phiếu bầu cho ông Trump trên 11 tiểu bang là đúng 36%, tức là tổng số phiếu của bốn ông kia là 64%. Nếu cả bốn hợp nhất lại, vẫn hạ ông Trump được.

Trong vòng một tuần nữa, có nhiều triển vọng cả hai ông Rubio và Kasich đều thua tại tiểu bang nhà, thì sẽ chỉ còn ông Cruz, và tất cả sẽ phải đoàn kết lại sau lưng ông Cruz nếu muốn hạ ông Trump, cho dù ông Cruz cũng không khá hơn ông Trump bao nhiêu với quan điểm khuynh hữu quá cực đoan. Nhưng có thể ít “khùng” hơn ông Trump.

Thực tế, mọi cố gắng ngăn chặn ông Trump hình như đều hơi muộn chỉ vì tất cả mọi người đều quá ỷ y, coi thường ông này ngay từ đầu, không có phản ứng gì hay tìm cách ngăn chặn ông ngay từ ngày còn trong trứng nước.

Dù sao thì cũng có nhiều triển vọng thực tế là ta sẽ chứng kiến một trận thư hùng kinh thiên động địa nhất lịch sử cận đại Mỹ giữa hai ứng viên bị nhiều người... ghét nhất, là bà Hillary và ông Trump. Chưa ai dám đoán vị nào sẽ thắng.

Thật ra, bà Hillary và các lãnh tụ DC cũng đang nhức đầu như búa bổ trước triển vọng phải trực diện ông Trump. Ông này sẽ phạng bà ra trò, chẳng nể nang gì hết, sẽ khai thác những xì-căng-đan của cả chồng lẫn vợ tối đa. Ông Trump dư tiền đưa mấy chục bà nạn nhân của TT Clinton lên TV mỗi ngày. Và nguy hiểm hơn nhiều là hàng loạt dân da trắng cử tri lâu đời của DC, nhất là thuộc thành phần lao động, đang bỏ đảng chạy qua phiá ông Trump. Ban lãnh đạo đảng DC tại tiểu bang cấp tiến nhất Mỹ, Massasuchetts, đã loan tin tại tiểu bang này, đã có hơn hai chục ngàn đảng viên trả thẻ đảng chạy qua ghi danh vào CH.

Đã vậy, nhìn vào số cử tri đi bỏ phiếu, đảng DC cũng đang toát mồ hôi: từ số người theo dõi các tranh luận trên TV cho đến số cử tri đi bầu, bên CH trung bình nhiều gấp hai ba lần bên DC, mặc dù trên thực tế số đảng viên DC thường lớn gấp hai lần số đảng viên CH. Điểm này cũng khiến nhiều người đặt vấn đề: ông Trump là người đang bành trướng rất mạnh số đảng viên và cử tri CH. Như vậy làm sao tố ông đang làm hại CH được?

Chưa hết. Các chuyên gia đang sợ nếu bà Hillary là đại diện cho DC, một số lớn cử tri của ông Sanders, tức là giới trẻ cấp tiến cử tri của TT Obama trước đây, sẽ bất mãn, nằm nhà không đi bầu.

Viễn tượng hoang tưởng nhất cách đây nửa năm là viễn tượng tỷ phú Donald Trump tuyên thệ nhậm chức tổng thống đại cường Cờ Hoa. Bây giờ đã không còn là viễn tượng viễn vông gì nữa, mà rất có thể sẽ thành sự thật.

Nhìn vào viễn tượng một tổng thống Trump, không ít anh chị Mỹ thiên tả đã doạ sẽ bỏ xứ ra đi tỵ nạn đâu đó, như Canada hay Bắc Âu chẳng hạn. Đến độ có một hòn đảo du lịch của Canada đã tung ra một quảng cáo rất... hợp thời: công khai mời chào những người muốn bỏ Mỹ tỵ nạn Trump qua đảo thiên đường của họ. Báo New York Daily News còn đăng một danh sách những nước hàng đầu mà dân Mỹ có thể đi tỵ nạn, từ tiện nghi nhất (Singapore) đến rẻ nhất (Ecuador), đến an toàn nhất (Austria), v.v.... Tờ báo cũng hướng dẫn luôn các thủ tục xin visa xuất nhập cảnh, giấy cư trú, cách đầu tư làm bi-di-nét, hay mua nhà cửa luôn. Một số nhân vật nổi tiếng đã doạ bỏ xứ rồi, như mục sư da đen chuyên gia quậy Al Sharpton, hay anh diễu dở trên TV Jon Stewart, hay các tài tử da đen Samuel Jackson và Whoopi Goldberg. Ta chống mắt xem họ có làm hay không.

Dù sao, ta cũng thấy được chính trị Mỹ là hào hứng nhất, có một không hai trên thế giới. Đúng là dân chủ theo đúng nghiã nhất: tôn trọng tiếng nói và quyết định của dân. Dân lấy quyết định đúng thì tốt, dân lấy quyết định sai vẫn phải ráng chịu vì là quyết định của dân, không phải là quyết định của bất cứ một cá nhân lãnh tụ hay một phe nhóm nào. (06-03-16)

Vũ Linh


__._,_.___

Posted by: truc nguyen 

 
Bầu cử ở Mỹ, nhìn từ bên ngoài 
Nguyễn Hưng Quốc
Ứng viên tổng thống của đảng Cộng hòa Donald Trump.
Ngoài tình hình chính trị Việt Nam và Úc, tôi hay theo dõi sinh hoạt chính trị trên thế giới; trong thế giới, tâm điểm là Mỹ. Trong chính trị Mỹ, từ đầu năm 2015, tâm điểm là cuộc bầu cử tổng thống vào tháng 11 năm nay.
Cần nói ngay là bầu cử tổng thống ở Mỹ khác hẳn các cuộc bầu cử tương tự trên thế giới. Nó lâu nhất: tiến trình vận động tranh cử chính thức ở Mỹ dài đến gần hai năm (trong khi ở những nơi khác chỉ có hơn một tháng). Nó tốn kém nhất (mỗi ứng cử viên chính chi tiêu đến cả tỉ đô la). Nó phức tạp nhất: Trước cuộc bầu cử chính, để trở thành ứng cử viên của đảng, người ta phải trải qua bao nhiêu cuộc bầu cử sơ bộ và họp kín ở từng địa phương; trong cuộc bầu cử, người ta không những đếm phiếu của các cử tri mà còn đếm phiếu của các đại biểu và các cử tri đoàn.
So với các cuộc bầu cử trước, cuộc bầu cử năm nay có nhiều diễn biến lạ khiến giới quan sát cũng như giới chính trị gia ở hai đảng Dân chủ và Cộng hoà hoàn toàn bất ngờ. Hiện tượng bất ngờ nhất là sự xuất hiện và thành công (ít nhất cho đến nay) của ông Donald Trump.
Sinh năm 1946, Trump là doanh nhân rất thành đạt trong ngành địa ốc. Ông xây dựng và làm chủ nhiều khách sạn, resort, sân golf cũng như các khu chung cư đắt tiền. Tài sản của ông hiện nay nghe nói lên đến mấy tỉ đô la. “Nghe nói” vì không ai biết tài sản thực của Trump là bao nhiêu cả. Các công ty tài chánh Mỹ tính toán ông chỉ có khoảng mấy trăm triệu đô la, trong khi Trump lúc nào cũng tuyên bố mình rất giàu, có đến gần 10 tỉ đô la. Những sự đôi co như vậy khiến người ta có ấn tượng chung về Trump: đó là một người giàu có và khoác lác.
Trước đây, Trump nhiều lần hăm he ra tranh cử tổng thống, nhưng lần này thì ông làm thật.
Khi mới nghe tin Trump ra ứng cử, hầu như mọi người đều đó là trò chơi trội của một người vốn mang nhiều tai tiếng. Không có một nhà báo hay bình luận gia chính trị nghiêm túc nào nghĩ Trump có thể là ứng cử viên của đảng Cộng hoà. Tờ báo mạng nổi tiếng của Mỹ, The Huffington Post, trong mấy tháng đầu, xếp các bản tin liên quan đến việc tranh cử của Trump trong mục Giải trí (entertainment) chứ không phải phần về chính trị.
Mà thật. Cách phát ngôn của Trump không có vẻ gì là của một chính khách, lại là chính khách có tham vọng trở thành tổng thống nước Mỹ. Ông miệt thị phụ nữ. Ông miệt thị Thượng nghị sĩ John McCain và những người lính Mỹ bị bắt cầm tù trong chiến tranh Việt Nam. Ông cho những người Mexico di dân bất hợp pháp ở Mỹ toàn là bọn đầu trộm đuôi cướp và hiếp dâm. Ông đòi trục xuất hơn mười triệu người Mexico ấy về nước và đòi dựng hàng rào dọc theo biên giới giữa Mỹ và Mexico với chiều dài hơn 3000 cây số, hơn nữa, còn doạ sẽ bắt chính phủ Mexico trả chi phí cho công việc xây dựng ấy. Ông đòi cấm những người Hồi giáo nhập cư vào nước Mỹ. Ông doạ sẽ ném bom tiêu diệt tất cả những phần tử Hồi giáo cực đoan và thân nhân của chúng. Ông đòi tăng thuế hàng hoá nhập từ Trung Quốc bất chấp các hiệp ước thương mại đã ký kết giữa hai nước. Ông khen ngợi Vladimir Putin và việc Nga tham gia vào chiến sự tại Syria. Ngoài ra, ông cũng miệt thị tất cả các đối thủ thuộc đảng Cộng hoà của ông là “dại dột”, “ngu xuẩn’ hay “điên khùng”.
Nói chung, cách nói năng của Trump rất hời hợt, bỗ bã và thô lỗ. Ông không bao giờ tiết lộ bất cứ một chính sách nào cả. Trong các cuộc tranh luận cũng như trong các diễn văn tranh cử, Trump chỉ tuyên bố khơi khơi về mọi vấn đề nhưng không bao giờ đi sâu vào chi tiết. Rốt cuộc, sau mấy tháng tranh cử, không ai biết nếu lên làm tổng thống, Trump sẽ làm gì trên các phương diện xã hội, kinh tế, chính trị và quốc phòng.
Thế nhưng, lạ, rất nhiều người dân Mỹ lại ùn ùn ủng hộ ông. Trong tất cả các cuộc điều tra dư luận, bao giờ số người ủng hộ ông cũng cao nhất. Trong các cuộc bầu cử sơ bộ và họp kín được tổ chức trong tháng 2, từ New Hampshire, South Carolina và Nevada (trừ Iowa), Trump đều dẫn đầu với khoảng cách thật xa các đối thủ của ông. Trong 11 tiểu bang tổ chức bầu cử sơ bộ vào ngày Siêu Thứ Ba (Super Tuesday), Trump thắng ở 7 tiểu bang. Triển vọng Trump trở thành ứng cử viên của đảng Cộng Hoà càng lúc càng gần.
Sự thành công của Trump khiến mọi người sửng sốt. Ngay cả những người thuộc đảng Cộng hoà cũng sửng sốt, hơn nữa, hốt hoảng. Trong giới lãnh đạo đảng Cộng hoà, hầu như không ai tin và cũng không ai muốn Trump trở thành ứng cử viên chính thức của đảng.

Có bốn lý do chính. Thứ nhất, người ta cho là tư tưởng của Trump không phù hợp với các cương lĩnh của đảng. Thứ hai, người ta không tin là Trump có thể đánh bại được bà Hillary Clinton trong cuộc bầu cử tổng thống vào tháng 11 tới. Thứ ba, người ta cho những cách phát ngôn cũng như những chủ trương kỳ thị phái tính và kỳ thị chủng tộc của Trump có thể gây tai hại đối với đảng Cộng hoà dưới mắt quần chúng. Và cuối cùng, thứ tư, người ta không tin là Trump đủ tư cách để lãnh đạo nước Mỹ: tính cách của ông, theo lời nhiều chính khách nổi tiếng trong đảng Cộng hoà, là một kẻ “lừa đảo” (fraud), và “bất lương” (phony). Suốt mấy tháng trời, hầu như ai cũng cầu mong Trump bị các ứng cử viên khác đánh bại. Nhưng cuối cùng, tất cả các ứng cử viên được mọi người hy vọng đều bị Trump đánh gục và lần lượt hết người này đến người khác tuyên bố rút lui. Chris Christie, thống đốc tiểu bang New Jersey rút lui. Jeb Bush, cựu thống đốc tiểu bang Florida, em trai Tổng thống George W. Bush và con trai thứ của Tổng thống George H. W. Bush, cũng rút lui.
Một vấn đề cần được đặt ra là: Tại sao các cử tri thuộc đảng Cộng hoà lại ủng hộ Trump?
Người ta cho là phần lớn những người ủng hộ Trump là những người da trắng ít học. Trump biết rõ điều đó nên, trong bài phát biểu sau khi chiến thắng ở cuộc bầu cử sơ bộ ở Nevada, để mị dân, ông lớn tiếng tuyên bố: “Tôi yêu những người ít học” (I love the poorly educated). Tuy nhiên, bên cạnh những người da trắng ít học ấy, nhiều thành phần khác cũng bỏ phiếu cho Trump, trong đó có cả các trí thức, phụ nữ, và điều đáng kinh ngạc nhất, một số những người nói tiếng Tây Ban Nha, những kẻ bị Trump kỳ thị ra mặt.
Giới bình luận chính trị tại Mỹ cho nguyên nhân chính khiến nhiều người Mỹ ủng hộ Trump là vì họ đã quá chán ngán giới chính trị gia chuyên nghiệp trong nước, những người hứa hẹn thật nhiều nhưng lại làm chẳng được bao nhiêu cả. Vì sự chán ngán ấy, người ta quay sang những người chưa bao giờ làm chính trị. Thật ra, tâm lý này đã xuất hiện từ lâu. Trước đây, nhiều người bỏ phiếu cho Tổng thống Barack Obama vì xem ông là người đứng ngoài bộ máy quyền lực ở Washington và cũng là người có thể thay đổi văn hoá chính trị tại Washington. Nhưng chưa bao giờ cảm giác chán ngán ấy lại lên cao như lúc này.
Hơn nữa, hiện nay dường như người Mỹ đang bị mất phương hướng. Về phương diện kinh tế, cơn khủng hoảng tài chánh vào năm 2008 đã qua nhưng quá trình phục hồi còn chậm chạp và yếu ớt. Về phương diện chính trị, đặc biệt là chính trị đối ngoại, dường như nước Mỹ không biết làm gì trước các cuộc khủng hoảng trầm trọng trên thế giới. Đối diện với sự mất phương hướng ấy, người dân đâm ra hoang mang; và từ sự hoang mang ấy, người ta hướng tầm nhìn vào những người đã từng thành công trong các lãnh vực khác. Donald Trump xuất hiện như một cái phao.
Chưa biết sự phân tích ấy đúng hay không. Điều nhiều người hiện nay mong ước nhất là Donald Trump không phải là ứng cử viên của đảng Cộng hoà và nhất là, không thắng trong cuộc bầu cử vào tháng 11 tới.
Việc ông Trump chiến thắng không những là một tai họa cho nước Mỹ mà còn cho cả thế giới.
_
.




__._,_.___

Posted by: "Lincoln Nguyen" 

Featured post

Bản Tin Cuối Ngày 20/4/2024

Popular Posts

My Blog List