Ở Việt Nam, bao nhiêu năm qua anh có
thể vỗ ngực thách thức nạn nhân, và cả chính quyền hay giới chức trách tìm ra
bằng chứng để buộc tội mình. Còn ở Mỹ, anh chưa kịp vỗ ngực thách thức thì họ
đã có đủ chứng cứ tống anh vào tù mất rồi...
Vụ án Minh Béo qua cái nhìn của một người Việt ở Mỹ
Ở Việt Nam, bao nhiêu năm qua anh có thể vỗ ngực thách thức nạn nhân, và cả chính quyền hay giới chức trách tìm ra bằng chứng để buộc tội mình. Còn ở Mỹ, anh chưa kịp vỗ ngực thách thức thì họ đã có đủ chứng cứ tống anh vào tù mất rồi
Danh hài Minh Béo lúc chưa sa lưới pháp luật. Photo courtesy: www.doisongphapluat.com
Cali Today News - Gần hai tuần nay theo dõi vụ án của danh hài Minh Béo mà tôi không khỏi suy nghĩ. Thật sự là nếu bây giờ bản thân mình được phán xét thì tôi cảm thấy Minh Béo vừa đáng trách vừa đáng thương. Trách vì đây không phải lần đầu Minh Béo dính líu đến tội dâm ô trẻ em, mà trước đây Minh Béo đã từng bị nhiều đồng nghiệp nam, cũng như nghệ sĩ ở Việt Nam tố cáo về hành vi sàm sỡ, dâm ô trẻ em, người đồng tính. Nhưng ở Việt Nam, pháp luật và công lý chỉ là “một diễn viên hài” nên cho dù có phạm tội, thì Minh Béo cũng dễ dàng tìm cách thoát tội, chạy án một cách dễ dàng, còn ở đây, trên đất Mỹ, xứ sở của dân chủ và luật pháp, thì anh khó mà có thể tìm cách thoát tội, chạy án như ở quê nhà. Tôi nói Minh Béo ngoài đáng trách còn đáng thương, vì có lẽ anh cũng như bao nghệ sĩ Việt Nam trong nước khác, cũng là nạn nhân của một xã hội thoái hóa đạo đức, hay nói một cách khác thì giới nghệ sĩ trong nước hiện nay đa phần là sống vì tiền nhiều hơn sống vì niềm đam mê nghệ thuật, cái danh xưng mà nhà nước CSVN hay rêu rao “nghệ sĩ ưu tú”, “danh ca” hay “danh hài” chỉ là một đám giới tính không rõ ràng, giáo dục, chuyên môn trình độ không tới đâu, phong cách không giống người, nhân cách ứng xử thì lại thấp hèn.
Có thể nói xâm phạm tình dục trẻ em là một trọng tội bị xã hội xem là cặn bả và rất nhạy cảm với người Mỹ. Đó là một tội đáng bị xã hội lên án và chê trách ở một đất nước được tôn trọng nhân quyền. Trẻ em sau khi bị lạm dụng tình dục sẽ bị ảnh hưởng rất lớn về tâm lý, cuộc sống, học hành, tương lai và nỗi ám ảnh này sẽ đi theo suốt cuộc đời. Minh Béo đã phá hoại tương lai, tâm lý của một cậu bé chưa trưởng thành. Vì vậy luật pháp Mỹ xử nghiêm những tội phậm lạm dụng tình dục trẻ em là một điều chính đáng. Người Mỹ rất rộng lượng, nhân đạo và phóng khoáng nhưng sống rất lý trí. Luật pháp Mỹ cho phép hôn nhân đồng tính, nhưng trừng trị chính đáng những con người làm tổn hại tới trẻ em. Nếu ai làm cha làm mẹ, sẽ không bao giờ thông cảm cho những con người bệnh hoạn đã gây tổn hại tâm lý nặng nề đến con cái mình. Khi đã bị bắt giam, người thân cũng như người hâm mộ Minh Béo ở Việt Nam đã tìm hiểu và được biết khả năng anh không thể có số tiền 1 triệu Dollar để bảo lãnh tại ngoại hầu tra khi nhà cửa và bất động sản trị giá vài chục tỷ VND mà anh vẫn thường khoe khoang trên báo chí truyền thông chỉ là nhà mượn của người khác để quay phim.
Không có tiền bảo lãnh tại ngoại hầu tra, nhiều người thân và người hâm mộ Minh Béo ở Việt Nam đã không ngần ngại lên mạng xã hội bàn cách thoát tội cho anh bằng việc giả làm người bệnh tâm thần, và lấy một giấy chứng nhận tâm thần từ bác sĩ để biện hộ cho tội lỗi của mình. Thật là nực cười với ý kiến sáng tạo “tâm thần hóa” người phạm tội để thoát tội của người Việt trong nước. Có lẽ những con người phải sống trong hoàn cảnh xã hội thoái hóa đạo đức mới có thể nghĩ đến những ý kiến chống pháp luật và thoát tội, chạy án như thế. Làm người bình thường không muốn, cứ muốn tự nhận mình bị tâm thần. Nhưng nên nhớ, Cảnh sát Mỹ luôn tìm hiểu trước khi bắt tội phạm. Nước Mỹ luôn tôn trọng và bảo vệ quyền công dân. Trình độ chuyên môn của bác sĩ tâm thần ở Mỹ có thể xác định ai là bệnh nhân tâm thần thật sự, ai là bệnh nhân tâm thần giả tạo để thoát tội.
Minh Béo, cùng phạm một tội dâm ô, quấy rối tình dục trẻ em, và cùng bị khởi tố ở hai nhà nước khác nhau, nhưng kết quả lại khác nhau một trời một vực. Ở Việt Nam, bao nhiêu năm qua anh có thể vỗ ngực thách thức nạn nhân, và cả chính quyền hay giới chức trách tìm ra bằng chứng để buộc tội mình. Còn ở Mỹ, anh chưa kịp vỗ ngực thách thức thì họ đã có đủ chứng cứ tống anh vào tù mất rồi. Đó mới gọi là nhân quyền, quyền được làm người, được tôn trọng và bảo vệ của công dân đất nước tự do dưới luật pháp. Ở Mỹ, dù là nạn nhân hay người bị hại ko có bằng chứng, thì sẽ có những người nhân danh công lý giúp đưa ra được bằng chứng. Không phải chỉ để bảo vệ người dân, mà còn để bảo vệ và răn đe xã hội.
Một số người có ý kiến cho rằng, cùng là người Việt Nam thì phải lên tiếng, bênh vực bảo vệ nhau, chúng ta đừng nên phí thời gian để lên án chỉ trích Minh Béo mà cần phải tìm cách giúp anh vượt qua hoạn nạn nơi xứ người. Nhưng tôi nghĩ ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới cũng lên án nạn ấu dâm, mà người Việt mình lại bênh vực cho tội phạm ấu dâm thì chẳng khác nào người Việt Nam đang tự tách mình ra khỏi sự phát triển của nhân loại. Làm sai thì chịu trách nhiệm, phạm tội thì phải chịu án phạt, đó là chuyện hiển nhiên. Đừng mang dân tộc Việt Nam, hay cùng nòi giống, đồng hương ra để bao che những điều ác.
Thiết nghĩ Minh Béo sang Mỹ để lưu diễn và thực hiện hành vi phạm tội của mình rồi bị bắt ở Mỹ thì anh mới biết nếm mùi tù tội, mới biết đến việc trả giá quá đắt cho hành động phạm tội của mình như thế nào, chứ ở Việt Nam thì chắc suốt đời anh cũng ko biết vị cơm tù ra sao. Bởi vì ở Mỹ, đất nước tự do dưới pháp luật, nơi mà chúng ta được sống với quyền con người, nhân quyền được coi trọng đúng mực thì có tội phải đền tội. Đừng nghĩ đến việc chạy án, thoát tội bằng cách “tâm thần hóa con người” từ một xã hội băng hoại đạo đức ở Việt Nam.
Vina
__._,_.___