Bệnh "nổ"
ở Mẽo rất thịnh hành
Vũ Công Hiển
Tự dưng, nghe nói
"nổ dzăng miểng" thì có lẽ ai cũng hơi giật mình, nhưng nghĩ lại, thì
chuyện "nổ" trong nước Mẽo này là chuyện dài "nhân dân tự
dệ".
Hôm rồi, "hữu duyên
thiên lý năng tương ngộ" nên mới được nhìn thấy một tấm "bi-di-nít
cạc" (business card) của một vị ở đâu tuốt bên Tếch-xịt (Texas), ghi chép
rất lộng lẫy: "Tiến Sĩ Nguyễn Văn Tuyến, chuyên viên Thuế Vụ".
Người
đọc rất lấy làm khâm phục vì ít khi có vị tiến sĩ nào chê "dóp" của
các cơ quan chính phủ hay tư nhân mà đi làm thuế lui cui một mình. Chừng đến
khi đọc kỹ lại mới biết ngài Tiến Sĩ có tới mấy cái bi-di-nít-cạc lận! Cái thì
đề "chuyên viên địa ốc", tờ thì viết "chuyên viên bảo hiểm xe,
nhà, động đất..."
Hóa ra lại một ngài
Tiến-Sĩ-Nổ nữa, giống như một vị khoe có mấy cái bằng tiến sĩ ở Cali, nhưng
nghe người ta đồn thì ngài nói tiếng Anh như mấy ông phương Bắc mới qua An Nam
bán lạc xoong: "Ai... lồ lồng, lồ nhôm, lồ sắc, lồng hồ, dàng dụng, bạc
dụng bán hôn?".
Cách phát âm y hệt như một chàng sửa xe, lúc nào cũng khoe
có bằng Master of Mechanic! Ngay trên tấm thiệp đề tên tiệm sửa xe, chàng đề
sau tên chàng một chữ M.A. thủ đắc cái giấy Thạc Sĩ thật lớn, trông oai khiếp!
Rồi mấy văn phòng bảo
hiểm xe hơi & kế toán khai thuế cũng thấy bằng tiến sĩ luật, văn phòng bảo
lãnh thân nhân đi du lịch cũng do một ông tiến sĩ cai quản. Tạ ơn Trời, người
Việt di tản tài năng thiên phú, lấy bằng tiến sĩ dễ như ăn ớt vậy!
Nhưng sao lại có người
cho rằng mấy ông tiến sĩ đó là "Tiến Sĩ Nổ"?
Vậy thì bệnh
"Nổ" phát sinh ở đâu ra?
Hình như sau khi sang
Mỹ, khí hậu thay đổi, từ miền nhiệt đới qua xứ lạnh, dễ bị lạnh cẳng, nhiều
người di tản phải nổ đùng đùng để hâm nóng cơ thể lên hay sao ấy, nên đi đâu
cũng nghe tiếng nổ? Vừa mới gặp nhau lần đầu đã vội vã khoe "nhà tôi rộng
cả mấy héc-ta..", hoặc "nhà tôi trị giá trên ba bốn trăm... bạc triệu
đã trả off rồi". Con cái thì ra trường bác sĩ, kỹ sư như kiến.
Cậu nào, cô nào cũng làm
cả hai ba trăm ngàn một năm. Vài vị ca tụng con mình làm "hai trăm đô một
giờ" và thở dài mấy hơi làm như vẫn còn ít lương quá. Các cô tiểu thư,
theo lời của các vị làm cha mẹ, đều lấy bằng hoa hậu hết. Cô nào cũng cả chục
chàng theo.
Người nghe, ai cũng khoan khoái vì dân tộc mình giỏi giang, văn
chương chữ nghiã cùng mình, hầu như không có ai làm việc loại lao động mà người
Mỹ gọi là "cổ xanh" (blue collar) cả. Lại cũng hân hoan vì cha mẹ nào
cũng bái phục con sát đất, không còn cảnh "cha mẹ đặt đâu, con ngồi
đấy" nữa.
Đến thăm mấy ông
bi-di-nít thì nghe tán dương "căn phòng này rộng mười mấy ngàn que-phít
(square feet)" (có khi rộng đến vài chục ngàn que-phít) mặc dầu chỉ cần
vài người khách hàng là cửa tiệm có mòi chết đứng vì không chỗ đặt chân. Hôm
nọ, gặp một chàng khoe nhà có nuôi gà nòi, người nghe mới buột miệng hỏi:
"Ủa , ở thành phố mà nuôi gà được sao?".
Chàng bèn hất hơi cao
cái cằm lên một tí và nhìn người hỏi với một cái nhìn thương hại: "Nhà tôi
tuy ở phố nhưng dư điều kiện nuôi gà." Ngừng một hai giây cho câu nói thấm
vào hồn người nghe, chàng mới tiếp: "Nhà tôi những mấy ác cơ (acre) lận!
Mà nhà rộng mấy ác cơ là có điều kiện nuôi gà." Một chủ nhân ông ở xứ
Thung Lũng hoa vàng, có cái biệt thự trên đỉnh đồi, có hai đường đi lên đi
xuống khác nhau, muốn hù người bạn Hát Ô mới sang trong một bữa tiệc họp mặt,
rút cái rê-đít cà (credit card) ra dí dí vào mắt chàng Hát Ô:
"Biết cái gì đây
không? Cái này là cạc vàng, gôn cạc đấy, trị giá hai trăm ngàn trở lên, tiền
đấy, muốn xài lúc nào cũng được. Anh phải ở đây hai mươi năm và đi làm lương
cao mới được nhà băng nó tặng cái cạc này!"
Vừa mới qua Mỹ, chân ướt
chân ráo, đi làm có mấy tít một giờ, chàng Hát Ô nghe nói cả trăm ngàn thì đớ
lưỡi, nể nang quá, vì chắc mẩm đời mình tàn tạ rồi, làm gì có cơ hội có cái thẻ
đó. Lại gặp một ông chủ tiệm phở ăn mặc rất sang trọng.
Ông chủ ngắm nghía cái
cà-là-vạt mác Good-Will của chàng Hát Ô một cách tội nghiệp, rồi tự móc cái
ca-la-hoách của ông ra mà dứ dứ vào người đối diện, hỏi:"Anh biết cái tai
này của tôi bao nhiêu tiền không? Của Ý đấy! Gioọc Dô Ạc Ma Ni (Giorgio Armani)
đấy!"
Nghe mấy chữ "Gioọc Dô, Gioọc ra" được phát âm một cách
trầm trọng, chàng Hát Ô ú ớ, mặt cứ nghệt ra, vẻ Cả Đẫn rõ rệt. Ông chủ tiệm
phở đợi một lúc rồi mới phán:"Trên năm trăm đô đấy, chưa kể thuế!".
Những tiếng mấy trăm đô cùng mùi phở ở trên người ông bay ra làm chàng Cả Đẫn
lảo đảo.
Chưa hết, ông lại nổ thêm một quả cho chàng lăn đùng ra: "Anh
biết không, tôi có lệ là cứ mỗi năm, đúng tháng Tết và tháng hè, đến Bun-lóc
(Bullocks) để mua một bộ vét, bất kể giá cả, và cũng không cần mặc làm gì.
Ngoài ra, nếu có họp hội gì long trọng, tôi phải còm măng một bộ khác. Hãng Bun-Lóc
biết thế, nên cứ ra một kiểu mới nào, lại gửi đến nhà tôi. Bây giờ, nhà tôi
toàn đồ vét, mang ra bán cũng mất một thời gian!". Lấy ngón tay chỉ vào
cái huy hiệu con ngựa đang co cẳng mầu xanh trên ngực áo sơ mi, ông thở dài,
nhún vai: "Hồi này thú thật với anh, kinh tế xuống, chỉ dám mua cái áo này
có vài trăm thôi".
Hãi hùng quá! Chủ một
tiệm phở mà oai như vậy, thì chủ một khách sạn còn kinh khiếp bao nhiêu! Một anh
bạn trẻ khác, thấy dân mới qua đi đôi giầy có mười lăm tì ở Payless Shoe
Source, thì tự tụt giầy mình ra, giơ lên cao, ngắm nghía: "Đôi giầy Bali
của Ý này sơ sơ có ba xín thôi, đi vào đã như đi trên mây vậy!".
Người
tuổi trẻ này lái một chiếc xe Xêlicà (Celica) mới toanh, được năm tháng thì
phải năn nỉ một tên bạn khác xài giùm chiếc xe này cho khỏi bị "tâu",
vì lương tháng không đủ cho chàng uống cà phê, sau khi đóng tiền xe, tiền bảo
hiểm, tiền share phòng… Chàng đành chịu mất toi tiền deposit khi mua xe, còn
hơn bị tâu (tow) xe và bét rê-đít (bad credit).
Bạn chàng, một người thích chơi
nổ khác thì mua cái xe Mẹc Xê Đì (Mercedez), nhưng chỉ khi nào đi lấy le thì
mới dám chạy, còn thường thì chàng cho đậu ở gara, vì không có tiền đổ xăng!
Với các nàng, thì lại có
lối nổ khác. Một bà chủ tiệm "neo" (nail) tre trẻ, vẻ mặt rất căng
thẳng, thì thầm với cô bạn: "Tối nay, em phải "oọc đơ" trước ở
tiệm Noọc-xơrom (Nordstrom) ép chàng vào lề. Chàng xuống xe, hỏi chị muốn gì,
chị liền cười tình với chàng rồi rủ chàng vào khách sạn!".
Trong một tiệm bán tạp
hóa, một nữ sĩ caraokê đứng hát tỉ tê vài lời rất ướt át, mặc cho các khách
hàng khác, cả nam cả nữ, đứng ngẩn người ra nhìn. Chừng như hát cũng chưa đủ
đô, nữ sĩ nói một hơi với mấy cô bán hàng: "Em biết không, tuần nào chị
cũng được mời đi hát ở mấy tiệc cưới rồi hội đoàn. Mỗi lần chị hát, người ta cứ
ngẩn người ra mà vỗ tay." "Mà chị hay hát bài gì ?" "Chị ấy
à, nhạc tủ của chị là Trịnh công Sơn. Chị hát không thua gì Khánh Ly!"
Người nghe cứ tưởng tượng rằng giọng Khánh Ly mà xêm-xêm giọng chị, chắc nhạc
Trịnh Công Sơn đã yểu tử tự hồi nẫm rồi.
Một vài bà phu nhân, từ
xửa xưa vốn học sinh, rồi lên xe hoa về nhà chồng, nay bon chen vào chốn cộng
đồng, cũng "nổ" lên bằng bộ đồ nhà binh bóng loáng, đi giầy bốt-đờ-sô
cồm cộp, rồi chào tay cũng oanh oanh liệt liệt.
Mà chào tay cũng đúng cách lắm,
nhìn xa, tưởng ít nhất cũng mang ba hoa bạc… Hỏi ra, mới biết chồng bà cũng
chưa có ngày nào biết "khởi đi bằng chân trái" như lời Dương Hùng
Cường ta thán trong phim "Người Tình Không Chân Dung" ngày xưa.
Đi thăm mấy vị cựu quân
nhân, công chức thì thấy cứ tự động thăng quan tiến chức ầm ầm. Trung Sĩ y tá
thành trung tá y sĩ, hạ sĩ thành thiếu úy, nhân viên thường thành giám đốc...
Người viết có dịp quen với một ông thiếu tá Cảnh Sát Đặc Biệt một thời gian
lâu, mãi sau mới biết ngài thiếu tá cũng là Cảnh Sát Đặc Biệt thứ thiệt, nhưng
chức vụ cuối của ngài là "Hạ Sĩ Tài Xế!" của một vị thiếu tá khác!
Trong nhiều cuộc lễ lạc, mấy ngài vốn chuyên viên "văn phòng tứ bảo"
biến thành Biệt Động Quân họăc Nhẩy Dù hết (hình như họ cho là các Sư Đoàn Bộ
Binh không đánh giặc hay sao ấy?).
Ai cũng mặc rằn ri cho
oai. Nhưng, thật ra, mấy cái nổ trên chỉ là pháo tép thôi, chưa có
"dzăng" miểng vào mặt người đối diện bằng khi một người bạn cho biết
anh ta là vị tổng tư lệnh có 15000 quân hiện đang đóng tại biên giới Thái Lan,
không phải ở biên giới Lào Việt, cách xa biên giới mình cả mấy giờ chim bay!
Tưởng tượng chỉ cần tiền nuôi ăn cho 15000 lính đó cũng đủ ná thở, chưa kể quân
trang quân dụng, vũ khí, đạn dược... Rồi doanh trại cho 15000 người đó, chắc
tiền điện, tiền nước, tiền phôn cũng khùng luôn! Chưa kể tiền làm vệ sinh cho
hàng ngàn cái toa lét nữa!
Cha chả, 15000 người không phải là con số nhỏ, làm
sao chính phủ Thái Lan lại không biết cà ? Rồi tập trận, huấn luyện ở đâu ? Hễ
có tập trận phải có tiếng nổ, mà nổ thì dân chúng quanh vùng phải nghe, Việt
Cộng phải thấy, vậy mà không ai lên tiếng phản đối gì cả ! Bộ có phép thần
thông đi mây về gió, phi thân trên mái nhà, hay phù phép gì mà những mấy sư
đoàn đó không ai nhìn thấy hết?
Trong sinh hoạt chính trị, lại còn một lô những
bộ trưởng, thủ tướng, (cũng may chưa có tổng thống!), và chủ tịch lia chia.
Những chức vụ vô thưởng
vô phạt như Trưởng một hội ái hữu học sinh hay hội đồng hương cũng đều mang
danh hiệu "chủ tịch". Có lẽ danh xưng "Hội Trưởng" nghe
không nổ bằng danh xưng "chủ tịch" nên ai cũng đua nhau làm "chủ",
hay tại vì đã ngấm trong tim, câu "Chủ Tịch *** vĩ đại sống mãi trong sự
nghiệp chúng ta" nên nhiều nguời cũng mong được điền tên mình vào câu đó
để thành chủ tịch vĩ đại. Số lượng chủ tịch đông đến nỗi nếu đi chợ thì sẽ gặp
chủ tịch nhiều hơn là hội viên! Và cũng từ đó mà tranh chấp nhau, thanh toán
nhau tơi tả.
Thông cáo, thông báo được phân phát như bươm bướm. Truyền thông,
truyền thanh biến thành dụng cụ nổ tan xác nhau trong mỗi mùa bầu cử.Chẳng cần
phải có đạo đức nghề nghiệp như xứ Mẽo gì xấc cả. Năm nay 2016 có tranh cử dân
biểu tiểu bang đơn vị 27, nghị viên khu vực 2,4,6,8,10 San Jose, thế nào bà con
làng trên xóm dưới lại nghe những tiếng nổ banh xác như cây thông bị cháy vì
xác pháo trong khu thương mại trên đường Xì-to-ri.
Tình đồng hương, tình
đồng môn, tình di tản, tình đồng đội bị nhạt đi, thay vào đó là sự tiêu diệt
lẫn nhau một cách đau đớn. Đủ loại đạn nổ chụp HE của pháo binh bắn ra kinh
hoàng. Cùng chống Cộng, nhưng không chung đường lối, không chung chủ tịch là
một bên biến thành Cộng Sản trước, rồi bên kia biến thành "ăng ten"
sau.
Cùng đồng môn một trường có tới nhiều năm học chung, lại chia hai, xé ba,
rồi đâm đơn kiện nhau, dành chức chủ tịch, đến nỗi người Mỹ họ nghi ngờ tuốt
luốt và cho là cộng đồng Việt phân hóa trầm trọng. Vì là bệnh chia rẽ di truyền
bản chất trăm con bị chia ra 50 mươi theo cha xuống biển, 50 theo mẹ lên núi.
Chính quyền địa phương
San Jose và các dân cử địa phương có thể vì đó mà giảm những chương trình phúc
lợi cho cộng đồng, bớt "dóp" cho người Việt, không cần lắng nghe
tiếng nói trung thực của ngưới Việt, có thể có kỳ thị sắc tộc với người
Việt…nên suốt bao nhiêu năm mà không có lấy một cái trung tâm sinh hoạt. Nhưng
nhiều kẻ lại thích đội đĩa các ông tay bà đầm dân cử Huê Kỳ kiếm tí phân…
Những chương trình lớn
như kêu gọi Nhân Quyền cho Việt Nam, giải thể chế độ độc tài, bất công, nhũng
lạm của Cộng Sản tại quê nhà đã bị mất đi một phần hữu hiệu. Các chính khách,
chính quyền bản xứ nếu muốn tiếp tay với cộng đồng để chống Cộng cũng ngần ngại
không biết liên lạc với bên nào mà không bị nổ chết chùm do đó họ cũng đánh bài
"lờ" cho chắc ăn.
Chung quy cũng là tại tính
ham "nổ", hám danh! Ô hô! Ai tai! Đau đớn thay và tức tưởi thay! Biết
dến bao giờ người mình mới bớt "nổ" và sống hiền hòa như những ngày
giản dị năm xưa, để danh dự của người Việt Nam mình được thật sự tôn trọng, để
công cuộc đòi Tự Do, Dân Chủ cho dân mình được thành công?
__._,_.___
No comments:
Post a Comment