Đức TGM NGÔ
QUANG KIÊT, vị chủ chiên của GHCG Việt Nam. Một tấm gương sáng
ngời, ngoan cường, bất khuất trước chế độ bạo quyền CS.
Ngài dóng lên tiếng nói chân lý & công lý như một cái tát nẩy lửa
vào mặt chế độ tội ác CS để họ thức tỉnh nhìn thảm trạng băng hoại của một dân tộc VN chìm
đắm bóng tối của chủ nghĩa CS
hận thù,phi nhân bản.@
MỘT MẶT TRÂN HAI KẺ THÙ
VIỆT CỘNG BÁN NƯỚC,
GIẶC TÀU NGOẠI XÂM
From: lequanghoa
Subject: Cái chết của tâm hồn
Date: Fri, 24 Jun 2016 20:26:09 -0700
To: trongbpham
Subject: Cái chết của tâm hồn
Date: Fri, 24 Jun 2016 20:26:09 -0700
To: trongbpham
Đức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt: Cái chết của tâm hồn NGƯỜI
VIỆT NAM!!!
GNsP
Trong chuyến thăm vùng biển Vũng Áng, Hà Tĩnh, chứng kiến cảnh
chết chóc tràn bờ, Đức Cha Giuse Ngô Quang Kiệt nhận định:
“Tôi thấy cái chết của biển cũng như của cá nó chỉ là cái ngọn
vấn đề, cái chính gây ra cái chết này là do cái chết của tâm hồn con người. Tôi
thấy có ít nhất có bốn cái chết: cái chết của lương tâm, cái chết của luân lý,
cái chết của lý trí, cái chết của chính trị."
Lương tâm là ơn Chúa ban cho
người ta để người ta phân biệt được điều gì tốt điều gì xấu, khi làm điều tốt
thì lương tâm thanh thản, an ủi còn khi làm điều xấu lương tâm cắn rứt. Nhưng
khi lương tâm chết rồi nó không còn cắn rứt nữa. Cho nên khi làm điều xấu mà
nó không còn cắn rứt nữa thì lương tâm đó chết
rồi.
Luân lý là những chuẩn mực,
quy luật để hành xử cho đúng đạo lý. Khi cư xử không còn theo đạo lý nữa, không
còn biết đâu là xấu – tốt thì luân lý đó chết rồi, nó không bị chi phối
bởi những chuẩn mực đạo đức, không còn quy tắc đạo lý nữa.
Lý trí là sự hiểu biết
để giúp người ta biết phân định những giá trị cao thấp khác nhau như Đức Thánh
Cha nói rằng: “thời gian lớn hơn không gian, toàn phần lớn hơn một phần”. Bây
giờ người ta chọn một phần mà quên đi toàn phần thì cái đó là cái chết của lý
trí không còn phân định được và chọn các giá trị thấp mà bỏ các giá trị cao.
Chính trị chính là nghệ thuật
tổ chức sắp xếp để cho mọi người được hạnh phúc. Khi việc mưu cầu hạnh phúc cho
con người đã chết thì biển chết, cá chết là hậu quả.” Lời nhận định của một nhà
lãnh đạo tôn giáo quả thật rất sâu sắc và chí lý.
Đất nước VN đang đối phó với cái chết thể lý do nhiễm độc mà ai
cũng thấy sờ sờ trước mắt, ngay trên mâm cơm nhà mình mỗi ngày. Nhưng sự nhiễm
độc này chưa tàn phá và chết chóc cho bằng sự nhiễm độc trong tâm hồn mà Đức
Cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp trong bài giảng ngày 13.06, lễ thánh Antôn tại Trại
Gáo, Vinh đã nói: “Hôm nay người dân VN với mâm cơm đầy nghi nan, không biết
đâu là thực phẩm bẩn – sạch và ranh giới giữa chúng rất mong manh. Một số
người ham lợi nhuận, vì đồng tiền đã bán rẻ lương tâm, chế biến những thực phẩm
bẩn đem bán trên thị trường.”
Hai vị chủ chăn cùng chung một nhận định về cái chết trong tâm
hồn con người. Đây là thứ chất độc đáng sợ hơn cả! Bởi độc bên ngoài, theo thời
gian người ta có thể cung chung tay loại trừ nó, nhưng độc tố hận thù trong
lòng khiến người ta hại nhau, giết nhau một cách thản nhiên thì không còn thời
gian để cứu vớt.
Máu độc trong tâm hồn là hậu quả một nền giáo
dục độc tôn do Đảng Cộng Sản VN Vô Thần cai trị hơn 70 năm ngoài Miền Bắc và
hơn 40 năm trong Miền Nam. Một nền giáo dục mà theo lời nhận định của Đức Cha
Phaolô là “đã bị nhiễm bẩn” bởi lòng bạo lực, thù hận và ích kỷ. Bao thế hệ trẻ
VN dưới mái trường XHCN đã được “dạy” cho biết về lòng thù hận đối với Mỹ,
Ngụy. Tôi còn nhớ như in ngày mình được học về lòng căm thù “thằng Ngụy”.
Đầu óc non nớt trẻ thơ chưa hiểu “thằng Ngụy” là thằng nào mà nó phải đáng
nguyền rủa như thế! Tôi đem thắc mắc ấy về hỏi Cha tôi, vốn là một cựu quân
nhân Việt Nam Cộng Hòa, Cha tôi cười chua chát và chỉ vào mình:
“Là thằng này đó con!”
Những khái niệm về sự quảng đại, lòng bao dung, ơn tha thứ là
những mệnh đề khó hiểu. Bởi thế, khi cá chết trắng Miền Trung, bao gia đình đớn
đau tuyệt vọng, đói khát lầm than, nhiều người đến làm từ thiện thì họ lại nêu
ra câu hỏi: “làm từ thiện để làm gì?”, trên một chương trình truyền hình hẳn
hoi.
Sự im lặng, làm ngơ của nhà cầm quyền trước tình trạng nhiễm bẩn
môi trường biển, cá chết hàng loạt hơn 70 ngày qua không phải là ngẫu nhiên. Họ
thừa cơ sở dữ liệu để có thể tuyên bố nguyên nhân trong 1 ngày, nhưng cố tình
che đậy. Đó chính là thứ độc hại trong tâm hồn mà CS đã chủ mưu từ khi lên cầm
quyền.
Giả như tuyên bố nhanh nhà máy Formosa là thủ phạm thì chẳng khác nào thừa nhận việc làm phi nhân của mình khi
vì lợi lộc của một nhóm lợi ích mà gây thiệt hại cho toàn dân. Nếu chỉ mặt
Formosa cũng đồng nghĩa việc thừa nhận hối lộ, để làm ngơ cho Trung cộng hoàn
toàn thao túng trên đất Việt.
Vì lẽ, Cộng sản xây dựng học thuyết không phải trên lòng yêu
thương, tình đồng loại hay sự dấn thân cho lợi ích cộng đồng mà hoàn toàn
ngược lại. Sức mạnh của người Cộng sản hình thành trên nền tảng của lòng ích
kỉ, tính thù hận và óc vụ lợi. Lúc mới hình thành, người Cộng sản đã dựa
vào hạt gạo tình thương của nhân dân để mà sống, đến khi phát triển, có chỗ dựa
thì họ quay sang đề phòng nhân dân và hoàn toàn xa rời nhân dân.
Đến khi nắm quyền lực trong tay, họ tồn tại bằng cách duy trì
lòng thù hận, giáo dục về lòng thù hận và phát triển lòng thù hận. Lòng thù hận luân chuyển trong lòng chế độ
như một thứ máu độc, nó kích thích tính ích kỉ, sự dửng dưng và vô cảm trước
nỗi đau đồng loại. Và chưa bao giờ mà
thứ máu độc này lại hoành hành trên dân tộc Việt Nam như bây giờ.
Và một khi chất độc tâm hồn đã gây cái chết trong lòng người,
thì mọi thứ độc tố bên ngoài chỉ còn là phụ tùy.
GNsP
ngày 22.06.2016
==========================================================================
Thiếu văn hoá !
In pictures: Ukraine removes communist-era symbols
==================================================================
TÔI VÀO
BIÊN CHẾ.
Bài đọc rất tếu. Nếu như thế thì giáo dục "xuống hố cả nước " xhcn, là quá dễ
hiểu.
Nghe tin một ngôi trường khá nổi trên huyện đang cần tuyển
giáo viên, tôi lập tức tới ứng tuyển. Bà hiệu trưởng thấy tôi ôm cái hồ sơ xin
việc lò dò đi vào thì mỉm cười rất thân thiện, xong chỉ chỉ tay xuống ghế, ý bảo
tôi ngồi đợi, rồi bà lại tiếp tục cặm cụi, chăm chú làm việc bên cái máy
tính...
Tôi vui vẻ ngồi đợi mà không hề cảm thấy khó chịu, bởi người
ta là hiệu trưởng một ngôi trường lớn với cả ngàn học sinh, đương nhiên là phải
bận bịu với cả núi công việc ngập đầu, người ta chịu bỏ thời gian ra tiếp mình
là tốt rồi, nên dù phải chờ cả buổi tôi cũng vẫn vui!
Sau một hồi hì hục với cái máy tính, tôi thấy bà hiệu trưởng
bốc điện thoại gọi cho ai đó, giọng cau có: "Tao chọn hàng xong rồi đấy:
hai sơ-lít lọt khe, một coóc-xê trong suốt. Liệu mà ship hàng sớm cho tao để
chiều mai tao còn đi Đồ Sơn tắm biển! Mà chúng mày làm ăn cho tử tế vào, lần
trước tao mua cái váy, chúng mày quảng cáo là mặc vào xinh như Ngọc Trinh, mà
tao mặc vào trông như con thần kinh. Rồi cả cái bộ đồ bơi, chúng mày bảo là mốt
mới, theo phong cách nàng tiên cá, mà tao mặc vào nhìn như vua thủy tề đang
ngáo đá..."
Gác điện thoại xuống, bà hiệu trưởng mới thò cổ ra, gọi chị
lao công đang quét dọn ngoài hành lang vào và bảo chị ấy đi lấy nước pha trà mời
khách. Tôi lúc ấy mới lễ phép chào hỏi, giới thiệu một số thông tin về tôi, rồi
bày tỏ nguyện vọng muốn được xin vào làm giáo viên dạy trong trường. Bà hiệu
trưởng xem qua hồ sơ của tôi thì vừa gật gù, vừa chầm chậm cất lời:
- Cháu nộp hồ sơ đúng lúc lắm! Cô vừa đuổi việc vài đứa
giáo viên hợp đồng, nên cần tuyển thêm giáo viên mới để thay thế! Với cả, cô
cũng đang có một suất vào biên chế, nếu cháu muốn, cô sẽ giữ cho!
- Dạ... Cháu mới ra trường, chỉ ước ao được đứng trên bục
giảng, được mang những gì mình đã học ở trường mà truyền dạy lại cho các em học
sinh thân yêu, trang bị cho các em kiến thức để mai sau các em vững bước vào đời,
trở thành người có ích cho xã hội, vậy là cháu hạnh phúc lắm rồi, chứ biên chế
hay hợp đồng thì cháu thấy cũng không quan trọng lắm ạ!
Bà hiệu trưởng nghe vậy thì cười ha hả, rồi đứng dậy vẫy vẫy
tay, ý muốn bảo tôi đi theo bà ấy...
Lúc đi qua chỗ hành lang, thấy chị lao công đang chổng mông
lau cầu thang - chính là cái chị vừa lấy nước pha trà hồi nãy - bà hiệu trưởng
nhắc nhở ngay: "Lau xong ban công thì qua dọn phòng vệ sinh luôn đi rồi
còn lên lớp, kẻo muộn giờ thì lại chạy cong đít!". Rồi bà quay sang tôi,
nói như giải thích:
- Chị này hiện là giáo viên hợp đồng của trường, nhưng
lương thấp quá, không đủ sống, nên xin kiêm luôn chân lao công để kiếm thêm. Chị
này tốt nghiệp loại giỏi, dạy cũng tốt, nhưng đạo đức nghề nghiệp rất kém: ai lại
dọn phòng vệ sinh nam mà cứ nhè lúc ra chơi giữa giờ, là lúc cao điểm các thầy
đi đái để vào dọn, rõ ràng là có ý lợi dụng việc công để thỏa mãn ham muốn biến
thái của bản thân! Đợi thuê được người dọn vệ sinh khác là cô sẽ đuổi việc chị
ta ngay!
- Sao cô đuổi nhiều thế? Mới hôm trước cô vừa đuổi vài người
rồi mà!
- Thì cũng vì mục đích nâng cao chất lượng giảng dạy và giữ
gìn hình ảnh cao quý của người giáo viên thôi. Ví như cái thằng dạy hợp đồng
môn Toán ấy, nó bị hở van hậu môn, đánh rắm thối um, bum bủm cả buổi, dù nó giảng
hay nhưng học sinh cũng không ghi được bài, vì tay còn mải đưa lên bịt mũi. Rồi
cái con bé dạy hợp đồng môn Sinh cũng vậy, nó bị ỉa chảy kinh niên, mỗi tiết học
bình quân nó phải đi ỉa năm bảy lần. Tính ra, tiết học có 45 phút thì nó chỉ dạy
được khoảng 15 phút, thời gian còn lại là nó dùng để đi ỉa. Nếu không đuổi việc
nó thì có khác gì mình thuê nó về trường, trả lương cho nó đi ỉa?
Cuộc trò chuyện của tôi và bà hiệu trưởng bị cắt ngang bởi
một chị gái tướng rất đầu gấu, xách chiếc cặp da nâu, mặc bộ áo dài ren xuyên
thấu để lộ nội y màu đỏ dưa hấu đang đi tới từ đằng sau. Khi nghe bà hiệu trưởng
giới thiệu sơ qua về tôi, chị gái áo đỏ ấy cười tươi, giọng hồ hởi: "Ào
em, ị à áo iên ăn", xong, chị ta đi thẳng vào lớp, còn tôi hoang mang quay
sang hỏi bà hiệu trưởng:
- Chị ấy nói cái gì mà ị xong rồi ăn vậy cô?
- À! Nó nói là: "Chào em, chị là giáo viên Văn".
Con này trước đây nói năng bình thường, nhưng từ khi chồng nó bị cái bệnh lậu
hay giang mai gì đó làm lây sang nó, thì nó bị vi khuẩn ăn cụt mất một phần lưỡi,
giờ mới ngọng như thế!
- Giáo viên Văn mà bị vậy thì giảng bài thế nào được? Sao
cô không đuổi việc?
- Đuổi sao được! Nó vào biên chế rồi mà! Kể cả giờ nó có cụt
hết cả lưỡi thì cũng chả dám đuổi!
Đi thêm đoạn nữa, tôi bỗng thấy một anh nằm lăn trên nền đất
giãy đành đạch, như thể vừa bị ai đó đánh. Đứng ngay gần đó là một đám học sinh
tàn nhẫn, vô tâm, lạnh lùng trố mắt lên nhìn. Tôi liền hô to: "Gọi cấp cứu
cô ơi! Có người gặp nạn kìa!". Bà hiệu trưởng nghe vậy thì cười, bảo:
"Cấp cứu gì đâu! Thằng đó là giáo viên thể dục, đợt trước nó nhảy vào vườn
nhà người ta rình trộm gái tắm, bị đuổi đánh cho què chân, giờ đứng không được,
phải ngồi xe lăn. Nó đang hướng dẫn kỹ thuật nhảy xa cho học sinh, nhưng ngồi
trên xe lăn mà hướng dẫn thì học sinh không hiểu, nên mới phải nằm ra đất!
- Thế sao không cho anh ấy nghỉ việc ạ?
- Nghỉ sao được! Nó vào biên chế rồi mà! Nếu nghỉ thì chỉ
chờ già rồi nghỉ hưu thôi, chứ chả ai dám cho nghỉ việc!
Rồi tôi lại nghe tiếng kêu "a... a... ư... ư..."
phát ra từ một lớp học ngay phía đầu hồi, hệt như ai đó đang mở phim sex. Hiểu
được sự băn khoăn của tôi, bà hiệu trưởng lại nhanh nhảu giải thích ngay:
- Là con bé giáo viên dạy nhạc đó! Cách đây mấy tháng, nó
đi ngủ quên đóng cửa, bị một thằng mất dạy lẻn vào hiếp dâm. Hôm sau, nó lại
quên không đóng cửa, nhưng thằng mất dạy đó không thấy lẻn vào nữa. Rồi cả tuần
liền sau đó nó ngủ đều quên không đóng cửa, mà cái thằng mất dạy đó vẫn không
thèm quay lại, nó chờ đợi mòn mỏi, bức bối quá, thành ra tinh thần ức chế rồi
phát điên. Sau khi đi điều trị ở bệnh viện tâm thần về, nó tiếp tục đi dạy,
nhưng thần kinh vẫn chưa hoàn toàn ổn định, bởi vậy bây giờ, thỉnh thoảng, nó vẫn
như bị ảo giác, tưởng rằng mình đang được cái thằng mất dạy đó hiếp dâm, nên cứ
rên "ư... ư... a... a..." như thế!
Tôi nghe bà hiệu trưởng kể xong thì cất giọng ngập ngừng:
- Cháu... Cháu có thể hỏi cô một câu được không ạ?
- Lại định hỏi sao không đuổi việc hả? Đã bảo là không đuổi
được! Nó vào biên chế rồi mà!
- Dạ không! Cháu chỉ định hỏi, nếu cháu muốn vào biên chế
thì...
- Thì mất bao nhiêu tiền đúng không? Yên tâm, lát về phòng
cô cho xem báo giá! Nó tùy theo môn mà! Ví như Văn, Toán, Ngoại ngữ là những
môn quan trọng, dạy thêm được, thì giá sẽ cao. Còn những môn phụ, ít quan trọng
hơn, thì giá sẽ thấp hơn!
- Dạ! Thế môn nào là thấp nhất ạ?
- Thấp nhất bây giờ là môn Giáo dục Công dân, tức là môn Đạo
đức ấy! Đạo đức bây giờ xuống giá lắm cháu!
Tôi nghe xong thì mặt lộ vẻ bần thần. Bà hiệu trưởng tức
thì đoán ra ngay điều gì đang khiến tôi băn khoăn, nên bà ngọt giọng trấn an:
"Đang lo không biết xoay tiền ở đâu ra đúng không? Yên tâm đi! Cô có đứa
cháu làm bên ngân hàng. Nếu cháu vay mua nhà, mua xe, hay mở công ty thì nó mới
xét hồ sơ chặt chẽ, vì sợ rủi ro cao, chứ mà vay để xin vào biên chế thì hồ sơ
đơn giản lắm, vài phút là ký duyệt xong, gọn nhẹ vô cùng. Rồi vài ba năm sau là
cháu trả xong cả vốn lẫn lời, và dù có bị đánh què chân, bị hiếp dâm, bị thần
kinh thì cũng chả phải sợ gì, cứ yên tâm, an phận mà thảnh thơi, hưởng thụ đến
cuối đời...
Vay ngân hàng thì tôi sợ, không dám thật rồi! Đành về bảo bố
mẹ bán lợn, bán chó, bán bò, rồi thiếu bao nhiêu thì hỏi mượn các bà, các cô vậy
=========================================================================
TẠI SAO VIỆT NAM CÓ TỈ LỆ NGƯỜI MẮC BỆNH UNG THƯ CAO NHẤT
THẾ GIỚI?
Phó Giáo Sư, Tiến Sỹ Nguyễn Văn Đệ, Hiệu Trưởng Đại Học Đồng Tháp Chuyển Tin:
PHA CHẾ NƯỚC MẮM TỪ HÓA CHẤT VÀ PHỤ GIA
NHẬP TỪ TÀU.
Trong 2 kiốt chật hẹp cạnh nhà vệ
sinh, hàng ngày có khoảng 500 lít nước mắm được pha chế bằng loại hóa chất lạ
cùng nhiều loại phụ gia xuất xứ từ Trung Quốc được tung ra thị trường.
Sáng 31/1, cơ quan chức năng thị xã
Thuận An (Bình Dương) bất ngờ kiểm tra chi nhánh của Công ty TNHH Hòn Mê tại
khu dân cư 434 (khu phố Bình Đáng, phường Bình Hòa), phát hiện dây chuyền sản
xuất mắm bẩn cạnh nhà vệ sinh .
Trong 2 kiốt thuê của công ty Hòn Mê,
lực lượng chức năng thu giữ hàng nghìn chai nước mắm, lọ mắm mang nhãn hiệu Đại
Dương Phan Thiết; nước mắm cá cơm Hòn Mê. Hai sản phẩm này ghi trên nhãn là
đã được Bộ Y tế trao tặng thương hiệu “cúp vàng” an toàn thực phẩm vì sức khỏe
cộng đồng, và chuẩn bị tung ra thị trường Tết 2013.
Ngoài ra, còn có hàng nghìn lọ mắm tôm
Hậu Lộc được gắn nhãn “Đặc sản Thanh Hóa”, hàng trăm bình nước mắm cá cơm
Phan Thiết mang nhãn Đại Phú và nhiều bình, chai lọ, nhãn mác; hàng chục
thùng nước mắm nguyên liệu, nhiều thùng hóa chất lỏng có “mùi lạ” và nhiều phẩm
màu để pha chế cũng bị thu giữ.
Làm việc với cơ quan chức năng, đại diện
quản lý của Công ty Hòn Mê cho biết, đã pha trộn cứ 100 lít nước mắm cộng với
200 lít nước và hóa chất (chưa xác định chủng loại, nguồn gốc) cùng 250 gr đường
Trung Quốc là có 300 lít nước mắm thành phẩm. Đường và hóa chất được mua từ một
ngôi chợ ở TP HCM. Trung bình, cứ 2 ngày thì sản xuất được 1.000 lít nước mắm
theo công thức trên.
Tại hiện trường, hệ thống rửa chai, lọ
được để hẳn trong nhà vệ sinh. Nơi pha chế là một chiếc bồn nhựa 1.000 lít được
cơi nới bên cạnh. Từ chiếc bồn này “công thức” pha chế được thực hiện, sau đó
theo ống nước chuyền đến “hệ thống” chiết xuất nước mắm ra chai lọ. Quản lý
nơi này trình một số giấy tờ đăng ký chất lượng hàng hóa do Chi Cục Vệ sinh
an toàn thực phẩm tỉnh Bình Dương cấp phép. Tuy nhiên, khi đối chiếu với nhãn
mác một số sản phẩm thì không trùng khớp.
Theo ông Lê Quốc Tiến, cán bộ Môi trường
phường Bình Hòa, qua kiểm tra thực tế, các sản phẩm nước mắm được người quản
lý khai nhập từ Phan Thiết tỉnh Bình Thuận, nhưng tại thời điểm kiểm tra nơi
đây không xuất trình được bất kỳ giấy tờ hàng hóa nào. Còn những hóa chất và
phụ gia được xác định có xuất xứ từ Đài Loan và Trung Quốc.
Ông Nguyễn Văn Sang, cán bộ phường
Bình Hòa cho hay, từ tháng 7/2012, người dân phản ánh rất nhiều về việc cơ sở
chế biến các loại mắm này gây ô nhiễm môi trường, mùi hôi thối bốc ra từ nơi
sản xuất. Cơ sở này không có giấy phép hoạt động tại phường Bình Hòa. Công ty
Hòn Mê có đăng ký giấy phép kinh doanh tại khu phố 2, phường An Phú (thị xã
Thuận An).
"Chúng tôi mong muốn cần sớm xác
định rõ loại hóa chất sử dụng pha chế mắm ảnh hưởng đến sức khỏe người dùng
thế nào nhằm có biện pháp xử lý”, ông Sang bức xúc
Cơ quan chức năng liên ngành đã lập
biên bản một số sản phẩm có dấu hiệu sai nhãn hàng hóa, niêm phong toàn bộ
hàng hóa và lấy mẫu các hóa chất “lạ” mang đi kiểm nghiệm.
Phải chăng chính chế độ cộng sản đã
lưu manh hóa toàn dân Việt Nam bằng chính sách ngu dân và bân cùng hóa nhân
dân để rồi chính sự đói nghèo và ngu dốt đã khiến người Việt Nam đang dần mất
hết nhân tính, sẵn sàng mưu sinh bằng sinh mạng của cả giống nòi Lạc Việt?
Tội ác này là bởi đâu? Do ai? Liệu
"Cha Già Dân Tộc HỒ CHÓ MINH" có vô can đối với tội ác tày trời này
không?
Phó Giáo Sư, Tiến Sỹ Nguyễn Văn Đệ, Hiệu
Trưởng Đại Học Đồng Tháp Chuyển Tin
|
__._,_.___
No comments:
Post a Comment