VN Điên Cuồng “Vọng Mỹ” & Trung Cộng Nhức Nhối Biển Đông
Tuyết-Lan.
Bạn thân mến,
Bạn biết
trong tuần vừa qua tại Đông Nam Á có hai biến động chính trị vừa hấp dẫn, náo động,
vừa nghẹt thở, đó là đối với dân Việt Nam trong nước: một cơn điên cuồng
(mania) “vọng Mỹ” bộc phát mãnh liệt khi Tổng Thống Mỹ Obama chính thức thăm Việt
Nam và tuyên bố thẳng thừng “xưa là thù”, nhưng “nay là đối tác an ninh, kinh tế
và thương mãi”, rồi rút bỏ hết lệnh cấm vận vũ khí để Việt Nam được mua các chiến
cụ tối tân của Mỹ cho công cuộc bảo vệ đất nước.
Mặc cho nhà
nước CSVN đã ra lệnh cấm lưu thông trên 30 con đường để bảo đảm an ninh cho quốc
khách, nhưng người dân thường Việt Nam đã ùa ra hân hoan chào đón Tổng Thống Mỹ
Obama, hăm hở được nhìn tận mặt Obama, chụp hình, đưa lên mạng, với những lời
bình phẩm về Obama đầy ưa thích và thiện cảm… Giới trẻ, giới kinh doanh đã rất
phấn khích khi xem Obama như một siêu thần tượng…
Điều kỳ lạ
là các báo Cộng sản Việt Nam đều đồng loạt khai thác các đề tài ca tụng, tâng bốc
Obama. Hình như nhất cử, nhất động của Barack Obama đều được báo quốc nội tường
thuật, bình luận rất chi tiết và trân trọng: từ chi tiết tháo nhẫn khi bắt tay,
đến động tác ông cầm đũa khi ăn bún chả, uống bia chai không cần ly…, nào là bài
diễn văn lưu loát, nào là “Thú vị nghe Tổng thống Obama ‘ngân nga' thơ thần Nam quốc
sơn hà”, nào là “Tổng thống Mỹ Obama: Bữa tối bình dân với bún chả Hà Nội” nào là “Tổng thống Obama và tùy tùng ăn khoảng 50 suất bún chả
tại Hà Nội” nào là “Báo quốc tế xôn xao vì
bữa tối bún chả của Obama”, nào là “Bún chả Hà Nội thượng đỉnh”. Ôi thôi, đủ danh từ hoa mỹ để bốc thơm Tổng
Thống Obama đến tận mây xanh. Thì cũng tốt thôi Bạn ạ! Ai còn lạ gì thói quen
“vọng ngoại” của dân ta đã thâm căn cố đế từ ngàn xưa. Thói này, tôi và Bạn
cũng có ít nhiều đấy! May ra nhờ ở nước ngoài lâu năm, người Việt ta mới được
phai nhạt “đức tính tốt” này Bạn ơi!
Báo chí
trong nước ca ngợi công dụng và sự kỳ diệu của máy bay Air Force One riêng của
các Tổng Thống Mỹ, rồi so sánh với Siêu phi cơ Putin, ca ngợi mật vụ Mỹ… kiểu
mà ông cha ta xưa gọi là “khen Phò Mã tốt áo”. Khi cong lưng gõ máy khen Air
Force One của siêu cường Mỹ, họ quên rằng tất cả các đời Tổng Thống Mỹ đều nói
rằng điều mà các Tổng Thống Mỹ tiếc nhất khi hết nhiệm kỳ, khi phải rời xa Tòa
Bạch Ốc là chiếc phi cơ Air Force One vô cùng tối tân và đệ nhất hiện đại,
vì không bao giờ có thể được sử dụng nó nữa!
Còn các bình luận trên những FaceBooks thì
thật là kinh hồn khiếp vía Bạn ạ: Ngay sau khi thông tin Tổng Thống Obama ăn
bún chả ở quán Hương Liên, Hà Nội vào tối 23-5, mọi người ào ào kéo nhau tới
đó, nhiều người khác thì tới tấp chia sẻ hình ảnh ông Obama ăn bún chả trên mạng
xã hội.
Nào là “bún
chả đã gây kinh động thế giới”, nào là “Hy vọng sau khi TT Obama ăn bún chả sẽ
có rất nhiều người Mỹ sẽ đến ăn bún chả ở các nhà hàng bên Mỹ”, nào là “Một người
quyền lực nhất nước Mỹ rất bình dân, thân thiện, gần gũi... Chúng ta có như vậy
không???” Có người ở Sài Gòn ảo tưởng rằng “Nếu tôi sinh sống bất kỳ tiểu bang
nào ở Mỹ, tôi sẽ kinh doanh món bún chả. Bán cho người Mỹ và cả cho người Việt
xa xứ!” Họ làm như món bún chả mới được khai sinh và đang theo chân Tổng Thống
Obama đi khắp thế giới không bằng Bạn ơi!
Bạn thân mến ơi, Bạn thấy
sao? Có “tức cười” và “tội nghiệp” cho cơn cuồng “vọng Mỹ” này không? Họ xem
Obama như thần thánh, vì cho rằng “Obama ăn bún chả thì sẽ có rất nhiều người Mỹ
sẽ ăn bún chả!” Có lẽ họ vẫn đang mang tâm thức sùng bái cá nhân thờ ông Hồ,
“Bác’ làm gì là “các cháu” bắt chước làm theo ngay… theo khẩu hiệu “Bác Hồ sống
mãi trong sự nghiệp quần chúng…” khiến cho nhà Toán Học Ngô Bảo Châu chịu hết nổi,
phải thốt ra câu “Có quý mến
ai thì mong họ thoát khỏi vòng luân hồi, đừng bắt họ sống mãi trong sự nghiệp của
chúng ta”. Thế này thì nhà
Toán Học tát vào mặt Bác và đi đong cả sự nghiệp của Bác rồi!
Câu này được đưa lên
Facbook cá nhân Ngô Bảo Châu vào ngày 19-5-2016, ngày được gán cho là sinh nhật
của già Hồ. Bọn cộng sản đã phản ứng rất dữ dội, nên sau đó phải gỡ xuống ngay.
Bình luận này đã và đang được
bàn luận nhiều trên mạng xã hội trong vài ngày qua và đã nhận được trên dưới
20,000 người “thích”, hàng trăm bình luận và cả ngàn lượt chia sẻ nhưng đã được
gỡ bỏ sau khoảng hai giờ kể từ khi đăng. Tại sao GS. Ngô Bảo Châu phải gỡ xuống điều mình đã suy nghĩ và
post lên cho mọi người đọc?
Bọn chúng đã không tiếc lời xỉ vả Ngô Bảo
Châu. Một nhóm tự nhận là ''những bạn trẻ yêu nước'', nói “Thất vọng thay, đúng
vào ngày sinh nhật lần thứ 126 của Người, Ngô Bảo Châu vị giáo sư nổi tiếng
một thời, lại có những từ ngữ bệnh hoạn khi xúc phạm nặng nề đến anh linh Chủ
tịch Hồ Chí Minh.
“.. Phải công nhận Châu là
có tài, cái tài của Ngô Bảo Châu đã vượt qua biên giới lãnh thổ quốc gia, được
cả thế giới biết đến và ngưỡng mộ. Thế nhưng, cái tài của Châu đã làm được gì
cho đất nước này?”. (trích) và Nhà
báo, nhiếp ảnh gia Đoàn Bảo Châu bình luận
như sau trên Facebook cá nhân: “Nhiều người bảo Ngô Bảo Châu là kẻ ăn
cháo đá bát. Nhà nước đã tặng căn hộ 12 tỷ mà cậu ta lại viết status về ông Hồ
Chí Minh như vậy. Hai sự việc này chẳng liên quan. Được tặng căn hộ bởi cậu ta
đã mang danh dự về cho đất nước. Món quà ấy hoàn toàn xứng đáng.
“Ngô Bảo Châu không xin
và đấy không phải là một sự ban ơn để trói buộc. Cậu ta có thể nhận món quà mà
không phải có nghĩa vụ đóng gói tư tưởng vào một cái khuôn nào đấy. Hãy bỏ cái
kiểu lý luận móc xích liên thiên vớ vẩn đi. Chỉ có những kẻ thiếu hiểu biết,
không biết suy nghĩ rạch ròi mới bị lừa và hùa theo.”. (Trích).
Trở lại với cơ cuồng “vọng Mỹ” Bạn ạ! Một vị Tiến Sĩ (có lẽ là Kinh Tế) nguyên Phó Viện Trưởng Viện Nghiên Cứu quản lý kinh tế Trung Ương (CIEM) ông Võ Trí Thành đã mơ mộng rằng “Cùng với Hiệp Định Đối Tác xuyên Thái Bình Dương (TPP) chuẩn bị được hai nước thông qua, chuyến thăm của Tổng Thống Mỹ Barack Obama được kỳ vọng sẽ mở ra nhiều cơ hội hợp tác, xuất khẩu cho các doanh nghiệp (DN) hai nước. “Cú hích cho hàng Việt từ chuyến viếng thăm của Tồng Thống Mỹ Obama…”, và “Đến nay Mỹ đã trở thành thị trường xuất khẩu số một của Việt Nam!”
Qua báo chí người ta thấy
toàn dân Việt Nam hiện đang khao khát, ước ao và thèm thuồng, mong ước Mỹ trở lại.
Thứ Trưởng Ngoại Giao Hà Kim Ngọc cho biết khi nói lời tạm biệt ở chân cầu
thang trước khi bước lên siêu phi cơ Air Force One tại sân bay Tân Sơn Nhất để
rời Việt Nam, Tổng Thống Obama đã đặt tay lên trái tim mình và nói: “Tôi thực sự
xúc động. Tình cảm của nhân dân Việt Nam đã lay động trái tim tôi. Chưa bao giờ
tôi thấy gần gũi với Việt Nam như thế”. Ông Hà Kim Ngọc nhận định: “Tôi cảm nhận,
đó là tình cảm thực sự chân thành của Tổng thống”
Chuyến công
du Việt Nam của Tổng Thống Mỹ xem như đã thành công. Nhà Nước Cộng sản Việt Nam
“hồ hởi, phấn khởi” được Mỹ bỏ cấm vận mà không “thèm” mặc cả kèm theo về Nhân
Quyền! Trong diễn văn, Obama chỉ nói về lợi ích của nhân quyền và dân chủ đối với
sự phát triển đất nước, không nhắc nhở (dù là bóng gió) gì đến những nhà tranh
đấu đang bị cầm tù và quên phứt cái danh sách 100 tù nhân lương tâm mà bà Dân
Biểu Loretta Sanchez đã gửi cho ông…
Obama cũng không hề thắc mắc tại sao vắng mặt những “khách” do ông
mời đích danh đến dự buổi họp (gồm các nhà hoạt động xã hội dân sự). Số khách mời
đó là tiến sĩ Nguyễn Quang A, luật sư Hà Huy Sơn, nhà báo Đoan Trang và blogger
Thảo Teresa đã bị ngăn cản và câu lưu tại nhà.
Trong
buổi họp tại khách sạn JW Marriot, Hà Nội, hôm 24-5-2016, chỉ có sáu khách mời
có mặt, gồm nhà nghiên cứu xã hội Lê Quang Bình, ca sĩ Mai Khôi, nhà báo Mai
Phan Lợi, mục sư Nam Quốc Trung, mục sư Lê Quốc Huy và bà Nguyễn Hồng Oanh,
giám đốc trung tâm IDEA (Ban hành động vì sự phát triển của người khuyết tật).
Bạn
thân mến ơi,
Đây là
điều đáng buồn 5 phút. Chỉ 5 phút thôi nghe Bạn! Bởi vì, tại sao các nhà tranh
đấu cho Nhân Quyền và Dân Chủ của Việt Nam lại đòi Tổng Thống Obama phải làm,
phải can thiệp với cộng sản Việt Nam để họ cho dân chúng hai thứ quý hóa là
Nhân Quyền và Dân Chủ. Qua lịch sử thế giới và Việt Nam, nhiều người đều biết rằng
nước Mỹ quan tâm đến thương mãi, đến tiền nhiều hơn nhân quyền. Do đó, trước thời
điểm diễn ra cuộc gặp, trên mạng xã hội có thông tin đóan rằng một số
khách mời là tiến sĩ Nguyễn Quang A, luật sư Hà Huy Sơn, nhà báo Đoan Trang và
blogger Thảo Teresa sẽ bị ngăn cản và câu lưu. Đúng y boong Bạn ạ! Cuối cùng,
chỉ sáu khách mời kể trên có mặt.
Bà
Nguyễn Hồng Oanh nói với BBC Tiếng Việt sau cuộc gặp. “Cuộc gặp Tổng Thống
Obama diễn ra trong vòng nửa giờ, mỗi khách mời có hơn một phút trình bày về bản
thân và lĩnh vực mà mình đang hoạt động,” “Tôi nói về quyền của người khuyết tật,
ông Bình nói về quyền của người LGBT, cô Khôi nói về quyền tự do biểu diễn.”và
“Không có ai đề cập về chuyện bầu cử Quốc Hội cũng như vấn đề nhân quyền hay tù
nhân chính trị”. Bà cũng cho hay là bà “chỉ hoạt động trong lĩnh vực bảo vệ quyền
của người khuyết tật, không quan tâm đến chính trị nên không biết về những khách
mời khác như ông Quang A”. “Tôi không rõ là những khách mời không đến được là
do bị ngăn cản hay lý do nào khác.”, “Nói chung, tôi nghĩ mọi người có tâm lý đến
trao đổi để Tổng Thống Mỹ nắm bắt tình hình xã hội dân sự Việt Nam chứ không kỳ
vọng có sự thay đổi nào. Việc nhà mình thì mình tự giải quyết thôi.”
Bạn
thân mến ơi, Tuyết-Lan cũng đồng ý với bà Hồng Oanh là “Việc nhà mình thì mình
tự giải quyết thôi.” Đúng vậy, tục ngữ Pháp có câu “Aide-toi, le Ciel
t’aidera!”, nhà nho Việt Nam nói “Tự trợ giả Thiên trợ”, Việt Nam ta nôm na là
“Mình phải tự giúp mình trước cái đã, Trời sẽ giúp ta sau.”
Người
Việt ở hải ngoại kỳ vọng quá nhiều vào Tổng Thống Obama về vấn đề nhân quyền,
nhưng khi vừa gặp gỡ với nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam, Barack Obama đã tuyên
bố ngay việc gỡ bỏ toàn diện lệnh cấm vận vũ khi và nhận Việt Nam làm đối tác
an ninh, kinh tế, thương mãi và ký kết mua bán hơn 100 phi cơ Boeing và những
thứ khác trị giá 16 tỷ Mỹ kim, không đá động gì đến nhân quyền, tù nhân lương
tâm, tự do báo chí.
Trong
khi đó, nhiều nhà báo ngoại quốc bị công an Việt Nam cấm hành nghề. Phóng viên
khu vực Đông Nam Á của BBC, ông Jonathan Head bị rút giấy phép hành nghề, các
phóng viên khác thì chỉ nhận được phép tham dự một hoặc hai sự kiện có liên
quan đến Tổng Thống Mỹ. Nhà báo Đoan Trang, Hà Nội bị bao vây tại nhà, gần như
quản thúc tại gia, không đi đâu được trong suốt thời gian ông Obama ở Saigon…
Thế mà chẳng có ai lên tiếng tố cáo một cách mạnh mẽ.
Người Việt
trong nước thì sao nhỉ? Bạn thân mến ơi, hãy nghe Hân Phan, một cô gái tốt nghiệp
Luật Khoa, đang làm việc ở Sài Gòn. tâm sự:
“Còn dân việt
nam thì sao? Dám cầm súng đánh TQ hay đánh bất cứ thằng nào xâm lược việt nam nữa
không? Mà cầm súng để làm gì? Kết quả của gần 40 năm độc lập, ai cũng thấy cả rồi,
không cần nói nữa.
“Và cả bọn
hèn hạ chúng ta đang ôm lấy nhau, hồi hộp chờ đợi hồi chuông báo tử.”
Bọn công
an cộng sản đang kềm kẹp, ức hiếp, cầm tù, và sẵn sàng đánh đập người dân đến
chết…vô tội vạ…
“… Thế là
cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm tiền, cuống cuồng vơ chỗ
này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân mình. Họ còn biết làm gì nữa?
“Một xã hội
mà người ta đang sẵn lòng thuốc chết nhau đi từng ngày bởi tiền bạc bất kể
lương tri. Làm quan thì chỉ lo vơ vét, tham nhũng, quỳ gối trước ngoại bang để
duy trì sự thống trị trước nhân dân.
Gần 40 năm thống nhất, việt nam có hơn gì thời chiến ngoài đống xe máy chạy đầy đường... trong túi ai cũng có một cái điện thoại di động? Dù nhà ở không có, đất đai không có, bảo hiểm không có, tương lai cho con cái không có,... nhưng bia rượu chẩy tràn lan mỗi ngày trong quán nhậu. Người ta được ru giấc suốt 40 năm bằng niềm ước mơ cháy bỏng “cơm no, áo ấm.” Hạnh phúc chỉ thế thôi! Muốn hạnh phúc hơn thì hãy làm giầu, làm giầu, làm giầu!”
Bạn thân mến
ơi, những lời tâm sự xót xa trên đã được trích từ bài đoản văn có nhan đề “Người
việt nam hèn hạ” của nữ tác giả Hân Phan. Bài viết đã nói lên một sự thật phũ
phàng: đó là dân trong nước không còn dũng khí để đứng lên lật đổ bạo quyền.
Ngay trong vụ cá chết bao gồm đến năm tỉnh miền Trung, hàng triệu người bị hậu
quả thảm họa môi trường… nhưng cả Hà Nội, Saigon và năm tỉnh miền Trung chỉ có
chưa đầy 5,000 người xuống đường biểu tình…
Thật không bằng
một chút rẻo của Tunisia, bên Phi Châu, khi một thanh niên có bằng kỹ sư, không
có việc làm, phải đi bán rau nuôi em, bị một nữ cảnh sát viên vô cớ hạ nhục…
Anh đã đến Tòa Thị Chính khiếu nại, Tòa Thị chính không tiếp, anh nói là sẽ tự
thiêu nếu tiếp tục coi thường nguyện vọng và không tiếp anh… Cuối cùng, anh đã
châm lửa tự thiêu tại Tòa Thị Chính thật. Ngay sau khi anh chết, hàng triệu người
Tunisia đã xuống đường khắp các thành phố trong nước. Kết quả chế độ độc tài
coi mạng sống người như cỏ rác ở Tunisia bị sụp đổ.
Đó là “Cuộc
Cách Mạng Hoa Nhài” ngày 17 tháng 12 năm 2010. Thanh niên trí thức Tunisia 26
tuổi tên Mohamed Bouazizi uất ức tự thiêu vì bị cảnh sát làm nhục và tịch thu
phương tiện sinh nhai, nhưng thực chất là anh chết để phản đối tình trạng đàn
áp, bất công xã hội dưới chế độc tài Ben Ali. “Cách Mạng Hoa Nhài” không có bạo
lực đã thúc đẩy Cách mạng “Mùa Xuân Ả Rập” gây lo âu cho cộng sản Việt Nam một
thời gian.
Tiếc rằng tuổi trẻ trong nước ta đã không châm nổi một đốm lửa
nào trong vụ nhà máy Formosa xả độc làm người, cá chết đầy biển ta. Chẳng lẽ việc
Tổng Thống Obama qua thămViệt Nam đã nhận chìm nội vụ Formosa và cá chết xuống
tận cùng của địa ngục rồi hay sao hở Bạn?
Không còn gì để viết nữa Bạn ơi, vì một nỗi thất vọng thật to lớn đã
xâm chiếm tâm tư người viết rồi. Có lẽ đất nước ta đã và đang trả món nợ diệt
Chiêm Thành hay sao đây?
Thân mến chào Bạn.
Tuyết-Lan.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment