VIỆT
TÂN, VIỆT CỘNG, VIỆT KIỀU
BA THỨ HỢP LẠI TIÊU ĐIỀU NƯỚC NAM
Cần cù,chăm
chỉ,nhưng ngu si,đần độn
Thì
là kẻ phá hoại.
“Nhân ngày giỗ Tướng
Hoàng cơ Minh”
Lỗ trí Thâm
“..Tôi
không tin là trong đời mình sẽ thấy Việt Nam được giải phóng khỏi chế độ Cộng Sản.Nhưng
tôi mà chết trong rừng như một thảo khấu còn hơn là một người tỵ nạn ở hải ngoại..” (Hoàng cơ Minh).
(Ngày hôm nay, có gần 3 triệu người Việt đang tỵ
nạn ở hải ngoại không phải là thảo khấu
)..
- Tôi đến Cleveland thuộc tiểu bang Ohio của nước Mỹ
ngày 20/8/1985 do chương trình ODP, vợ tôi bảo lãnh,sau 10 năm tôi đi tù cải tạo
(1 năm trong Nam, 9 năm ở rừng Hoàng liên Sơn miền Bắc).
Đoàn tụ gia đình mới được 10 ngày, thì vợ tôi nói rằng
: ”Ngày mai chủ nhật, cộng đồng người Việt tị nạn ở đây sẽ có cuộc họp để bầu lại
chủ tịch. Anh nên đi dự cho biết sinh hoạt của đồng hương ta..”.
Tôi đến trễ, nên phải đứng ở phía sau.Quanh tôi là mấy
ông cựu quân nhân QLVNCH, may mắn vượt thoát trước ngày 5 ông Tướng cùng các
chiến hữu của các ông tự tử. Nghĩa là trước 10 giờ ngày 30/4/1975. Ông Tổng Tư
Lệnh tối cao của các ông và của chúng tôi tuyên bố đầu hàng quân giặc.. Trong
nhóm cựu quân nhân đó có một ông là trưởng tràng của lực lượng kháng chiến
Hoàng-cơ-Minh hỏi tôi: ”Anh có biết chiến sĩ của
chúng tôi đã chiếm được một số quận lỵ ở một số tỉnh ở miền Nam không?..”.
Tôi trả lời: ”Trước
khi rời Việt-Nam, tôi có đi du ngoạn một số tỉnh, không hề thấy có một quận lỵ
nào bị mất như anh nói. Các anh và tôi đều là quân nhân QLVNCH, các anh may mắn
hơn tôi là kịp thời thoát nạn, xin chúc mừng. Nhưng, thôi, hãy tỉnh táo, sáng suốt đừng để bị lợi
dụng..”.
Về nhà, vợ tôi hỏi: ” Khi nẫy, anh nói gì với mấy ông
“ lực lượng kháng chiến đó.? ”. Tôi kể lại cuộc đối thoại.Vợ tôi la to: ” chết rồi!!. Ở
đây ai cũng sợ các ông ấy. Họ
đến gõ cửa mà không đóng tiền ủng hộ là sẽ bị đe dọa..”. Phần tôi cảm thấy lo sợ !!. Mình vừa từ
địa ngục trở lại trần gian, mà lại toi mạng ở chốn này thì..hoảng quá.!!.
Quả nhiên, ngày hôm sau. Điện thoại rung chuông, tôi
nghe:”Mày
có phải là thằng Nghĩa mới ở Việt Nam sang không?. Chúng tao sẽ đánh bỏ mẹ
mày..”.
Tôi đến nước Mỹ theo chương trình
ODP (vợ bảo lãnh chồng).Từ Sài-Gòn qua Mỹ tôi sẽ ở lại Thái-Lan 10 ngày.Trong
thời gian 10 ngày này, tôi trải qua một cuộc phỏng vấn của một người Mỹ mà
người Việt thông dịch cho tôi biết người Mỹ này là CIA. Trong cuộc phỏng vấn
này có hai câu hỏi chính:
(1)-“Anh
có thấy xác người lính Mỹ ở trong rừng Miền Bắc không?”.(2)-“ Làm cách nào để thắng người CS Việt-Nam ?.”..
Tôi trả lời:
(1)”Không thấy xác lính Mỹ. Nhưng
Lính MỸ còn sống thì thấy: Một người lính Mỹ đen làm thợ điện, đang sống một
mình trong một chòi tranh, có tên Việt là Minh ở Yên Bái mà tên cai tù khoe với
tôi rằng anh ta là người lính Mỹ tiến bộ. Phần khác trên tường đá của nhà giam
ở Sơn La có những chữ viết của lính Mỹ còn tươi khi chúng tôi được chuyển tới..
”(2)”Thắng Việt Cộng?. Súng đạn ư.?. Trước kia, anh và
tôi 4 chân đứng ở trong đó còn không thắng. Nhưng, nay có cách: Hãy cho tôi của
cải, vật chất dư thừa, tôi sẽ thắng, và sẽ thắng mạnh..”.
Trở lại chuyện kháng chiến của ông Hoàng cơ Minh. Nhân
mùa lễ Tạ Ơn , ông cựu đại tá QLVNCH Vũ văn Lộc có
bút hiệu Giao Chỉ viết một bài: ”Hồi ký kháng chiến” với tựa đề: ”Từ
Mayflower trên biển đến con tàu kháng chiến trong rừng”. Bài ông viết khá dài với
rất nhiều chi tiết khả tín.. Ở đây, tôi chỉ xin trích những chi tiết ông đề cập
đến kỷ luật
sắt của Thủ lãnh Hoàng cơ Minh và thuộc hạ của ông đối với những kháng chiến
quân.
Ở phần: “ Một lần đi là một lần vĩnh biệt,một lần đi
là hết lối quay về..”. ông Lộc dựa vào hồi ký của một kháng chiến quân uy tín
có tên là Hoàng Tùng viết rằng:
“Tác giả kể lại những vụ xử tử kháng chiến
quân muốn đào ngũ, những vụ thi hành kỷ luật sắt đá trong chiến
khu. Toán cận vệ trung thành của lãnh đạo xuống
tay hết sức lạnh lùng, tàn nhẫn và dứt khoát không tha thứ bất cứ ai. Ngay
cả với ông Nguyễn hữu Nhiều, vị bắc sĩ duy nhất của chiến khu. Toàn thể tác phẩm
là một bản liệt kê những cái chết. Bắt đầu là những vụ lên án và xử tử
các âm mưu đào ngũ..
Địch tấn công với quân số gấp 10 lần.
Quân ta chết là may mắn, bị thương là không có phương tiện cứu chữa. Không thể để lọt vào tay địch, bị tra tấn, bị lộ tin
tức rồi cũng bị giết chết. Vì vậy, quân bạn ta ra tay trước. Kháng chiến tự tay
giết hết thương binh của ta, hoặc là thương binh phải tự sát..”.
Trong
suốt cuộc chiến xâm lăng miền Nam, bọn việt cộng đã xích chân xạ thủ vào xe
tăng.. Hành động dã man không mang tính người đã bị đồng bào miền nam kinh sợ..
Đó là một trong nhiều lý do khiến người dân miền Nam hốt hoảng bỏ chạy khi thấy
bóng việt cộng..
Năm 1978.một tên cai tù ở trại cải tạo Phong Quang Lào
Cai kể lại trận chiến kinh hoàng tết mậu thân như sau:
“Tết mậu thân 1968,mũi tiến của đơn vị tôi vào phía cầu
chữ Y. Bị đánh tan tác.. Không thuộc địa hình, mạnh ai nấy chạy. Sau nhiều ngày
đói khát, tả tơi. Chúng tôi vừa về đến nhà được vài ngày đã có người đến tóm cổ
lôi trở lại đơn vị..”.
Đào ngũ rất nhiều.. Nhưng
tuyệt nhiên không có người bị tử hình.. Hắn kể rằng: ”Có
nhiều người trốn lủi chỉ được ít ngày rồi cũng phải ra trình diện vì đói do
không có hộ khẩu, tem phiếu lương thực..”.
Tôi hỏi thêm về số phận của những hồi chánh viên Việt
cộng thì được hắn cho biết: ”Những người của chúng tôi mà phản lại chúng tôi
thì tội nặng hơn các anh. Họ sẽ phải cải tạo lâu hơn.. Tuy nhiên họ cũng vẫn được
gia đình thăm nuôi như các anh..”.
Trong
suốt cuộc chiến 20 năm dài chống giặc phương Bắc, không hề có một vị sĩ quan chỉ huy của QLVNCH nào bắn vào đầu những thuộc hạ của mình, khi
họ bị thương không thể di tản.
“Lao công đào binh” chính là những người lính đào ngũ
của QLVNCH. Họ lao động ở tuyến sau trận chiến. Ngoại trừ súng đạn, họ được hưởng
đầy đủ vật chất lương thực như một quân nhân bình thường..
Hành động lạnh máu, dã man bắn vào đầu thương binh của
mình. Tử
hình những kháng chiến quân không muốn tiếp tục sau khi thấy mình bị lừa bịp
như kể trên chỉ có ở lũ thảo
khấu.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.. Quan Vũ vừa được Tào Tháo
tặng cho con ngựa xích thố đã vội xin được trở về với Lưu Bị (kẻ thù của Tào
Tháo). Tào Tháo lặng người và để cho Quan Vũ đi. Sau đó, Tào Tháo không đứng vững
ngồi bệt xuống đất la lớn “Ta đau đầu quá”.. Quần thần vây quanh xin được đuổi
theo giết Quan Vũ. Tào Tháo cản và nói ”Hắn đã lập nhiều chiến công cho ta, nay
dù hắn về với kẻ thù của ta, ta cũng không nỡ giết hắn..”
Ngày 16/10/1975 con tàu Thương Tín chở 1,652 người đã
có may mắn chạy thoát trước 30/4/1975, biểu tình, đòi trở lại Việt nam, kẻ thù
của Mỹ. Tuy vậy, người Mỹ vẫn nỗ lực ngày, đêm suốt gần 5 tháng dài, biến con
tàu đó trở thành một con tàu như tàu du lịch. Đầy đủ tiên nghi, nệm giường,
lương thực tràn đầy. Tận tình đến nỗi có người phải thốt lên rằng: ”Như tiễn
cô dâu về nhà chồng.”
Không như bọn Việt Cộng dã man đánh chìm
một số những con tàu mà chúng gọi là ra đi bán chính thức, sau khi đã lấy vàng
của thuyền nhân. Hành động này được gọi là tội
ác của bọn thảo khấu.
Trong QLVNCH, đa phần, khi bổ nhiệm những vị chỉ huy từ
cấp tiểu đoàn, trung đoàn, sư đoàn, cho đến quân đoàn đều căn cứ trên kinh nghiệm
chiến trường. Chưa bao giờ có một vị sĩ quan Hải Quân nào giữ chức vụ chỉ huy tác chiến trên cạn. Ngoại trừ Tướng
Hoàng cơ Minh tự phong
cho mình, cùng một số kẻ đứng ngoài xúi bậy. Ngày nay, bọn xúi bậy này giả nhân
nghĩa lý luận theo kiểu huề vốn : ”không thành công, thì cũng thành danh”.
Kháng chiến quân khởi đầu là con số 20, 40, 60, cuối cùng
là 200 người.
Sau 3 lần đông tiến, lực
lượng kháng chiến tan tành. Một phần do địch giết, một phần giết lẫn nhau.
Hai trăm kháng chiến quân, đấu với một triệu
lính Việt Cộng.. Đứa trẻ thơ cũng biết đó là lấy
trứng chọi đá.. Hành động của người mắc bệnh tâm thần…Tội nghiệp cho kháng chiến quân, đau đớn cho
những thân nhân của họ.!.! .
Cuối bài , xin được muợn một lời xưa để kết luận:
“Nhất thất túc thành thiên cổ hận. Tái hồi đầu dĩ bách
niên gian”
__._,_.___
No comments:
Post a Comment